Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 441 : Tiết tấu tìm đường chết
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
Tiểu Tịnh Trần vừa tiếp nhận quyền điều khiển máy bay, liền có một chiếc máy bay khu trục xông tới trước mặt. Tiểu Tịnh Trần theo bản năng kéo mạnh cần lái, cả chiếc Chim ưng 77 liền ngửa về sau, trực tiếp xông thẳng lên trên tạo thành một góc chín mươi độ so với mặt đất, hung hiểm tránh thoát khỏi chiếc máy bay khu trục kia.
Chiếc Chim ưng 77 xông lên trên cao, rồi vòng một vòng ba trăm sáu mươi độ thật lớn bay vòng về, thoát khỏi công kích của hai chiếc máy bay khu trục khác. Nhưng mà hai chiếc máy bay kia lượn một vòng lại tiếp tục đuổi theo không tha. Chim ưng 77 sau khi xông lên đến điểm cao nhất, liền tự bổ nhào xuống, đón lấy sự công kích của hai chiếc máy bay khu trục đang xông lên từ phía dưới. Súng máy của chiếc máy bay khu trục “pằng pằng pằng” bắn tới không ngừng đều bị chiếc Chim ưng 77 dùng những động tác có độ khó cao tránh được. May là như vậy, chiếc Chim ưng 77 kia ở vị trí phóng xuống với phương hướng thẳng tắp từ đầu đến cuối đều không hề thay đổi, vừa vặn bị kẹp ở giữa bốn chiếc máy bay khu trục xông tới ở chính diện và truy kích từ sau lưng, khiến cho những chiếc máy bay khu trục trước sau căn bản không nhìn thấy người của mình ở phía bên kia ngăn cách bởi chiếc Chim ưng 77.
Trong nháy mắt khi sắp đâm vào hai chiếc máy bay khu trục ở phía chính diện thì chiếc Chim ưng 77 đột nhiên ngửa ra sau, thân máy bay lượn một vòng tròn lớn ba trăm sáu mươi độ, như một cây thương có dây tua đỏ chuyển động, xông thẳng lên trời cao. Bốn chiếc máy bay khu trục lập tức tuột mất mục tiêu ở giữa, tầm nhìn cũng trở nên rộng hơn, nhưng lại phát hiện ra mục tiêu mình sắp đụng phải đã biến thành người của mình, không kịp tránh, bốn chiếc máy bay khu trục trực tiếp đâm sầm vào nhau.
“Ầm” một tiếng, pháo hoa lớn hơn cả lúc trước chiếu rọi cả bầu trời đêm, bốn chiếc dù bung nở như hoa giữa không trung.
Cuộc đọ sức trên không này tuy là rất đặc sắc, nhưng chỉ khổ cho những hành khách trong chiếc Chim ưng 77. Máy bay khu trục là máy bay một người lái, bên trong chỉ có một mình người điều khiển, nhưng Chim ưng 77 là máy bay trinh sát, những hành khách bên trong mặc dù đều đã thắt dây an toàn, nhưng cũng không thể chống đỡ nổi cảm giác chòng chành nghiêng ngả còn khổ hơn cả huấn luyện phi hành gia kia. Sắc mặt của Hải Dương xanh lét ngay tại chỗ: “Buồn nôn quá!!”
Khi bọn họ tiếp nhận huấn luyện thể năng mô phỏng vũ trụ mặt cũng không đổi sắc, vậy mà lại bị chiếc Chim ưng 77 này chỉnh cho lộn nhào cả dạ dày...
Thật đúng là bi kịch mà!
Đáng tiếc, còn không đợi bọn họ oán thán chính mình không cẩn thận đã lên phải máy bay của giặc thì bốn chiếc máy bay khu trục khác lại tới vây đánh. Đẳng Thập theo bản năng quay đầu nhìn người điều khiển một cái, liền thấy đôi mắt to trong vắt sáng rõ của cô bé lúc này đang cháy lên hai ngọn lửa hừng hực màu vàng kim, đó không phải là tức giận, mà đó là hưng phấn... Hưng phấn cái em gái cô ấy.
Đã biết được đồng chí điều khiển là người bạo lực hiếu thắng như thế nào, Đẳng Thập lập tức bám chặt lấy chiếc ghế dưới mông mình: “Chú ý, đợt tập kích thứ hai của kẻ địch tới rồi.”
Đại Sơn và Tiểu Sơn trong nháy mắt ngã ngửa ra sau, đường cong của cả phần lưng đều dính chặt lên lưng ghế, trọng lực toàn thân đều đặt ở phần mông, bất luận có nghiêng ngả xóc nảy như thế nào thì tuyệt đối cũng không thể để cơ thể mình bay lên không trung được. Năm người còn lại cũng học theo như vậy, quả thực là còn căng thẳng hơn cả đại lễ duyệt binh mừng Quốc Khánh.
Đồng chí Đại Sơn có ý tốt vỗ vỗ vai anh ta, thâm trầm nói: “Xin đừng dùng tiêu chuẩn của loài người để đánh giá cô bé. Con bé sớm đã siêu thoát khỏi phạm trù con người rồi. Nhớ kỹ câu chân lý này, người nào tin Vô Tà, người đó sẽ được bất tử.”
Tinh Không, Lưu Vân, Tinh Thần và Hải Dương: “...” Vô Tà?? Cô ta không phải tên là Tịnh Trần sao?
Đẳng Thập: “…” Ngài đây là đang đào tường sao? Đây tuyệt đối là đào chân tường nhà người ta mà!
Em gái nó chứ, thế mà lại dám đào chân tường nhà người ta ngay trước mắt chủ nhà, đây quả thực chính là tìm đường chết mà!
Tiểu Tịnh Trần đã nhận được sự hun đúc sâu sắc của Phật gia, trước giờ chưa từng cưỡng cầu bất cứ việc gì, tất cả đều thuận theo tự nhiên. Nhưng là một đứa trẻ ngoan có tinh thần trách nhiệm và đang phải gánh vác một trọng trách nặng nề đó là “nuôi cha”, cô bé tuyệt đối không thể nào trả lại bảy mươi triệu trong thẻ ra được, nhiệm vụ tối hôm nay có khó khăn như thế nào cũng phải hoàn thành, không khó khăn thì tự tạo khó khăn cũng nhất định phải hoàn thành.
Thế là sau khi thử nghiệm mấy lần, trong tình huống không ảnh hưởng đến hành trình bay, trong khoảnh khắc chiếc Chim ưng 77 bay sượt qua nơi gần cầu trục nhất thì cô bé liền trực tiếp mở cửa khoang nhảy xuống, im hơi lặng tiếng mà xâm nhập vào địa phận của địch.
Treo trên cánh tay vươn dài ra của cầu trục như một con gấu koala, Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nhìn mặt đất có độ cao cách mình một trăm mét, có chút ngẩn người.
Cô bé nên làm thế nào để xuống dưới đây???
Cánh tay của cầu trục có hơi dài, thân cầu cách khá xa, quan trọng nhất là cánh tay này không giống như các cánh tay của cầu trục khác, chỉ là một cây sắt thép rộng bằng vai của đứa trẻ sơ sinh mà thôi, hơn nữa bạn nhỏ koala rất không may lại đang treo ở phần cuối cánh tay sắt thép đó.
Lẽ nào muốn cô bé biểu diễn đi thang dây trên không ngay tại chỗ sao!!!