Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 446 : Hòn đá điên cuồng
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
Tạch, tạch, tạch. Từng giọt, từng giọt nước mắt long lanh trong suốt rơi xuống mái tóc ngắn xõa tung màu trắng bạc rồi biến mất không thấy nữa. Bạch Hi Cảnh hình như cảm nhận được điều gì đó, anh vừa quay đầu lại thì đã thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Tiểu Tịnh Trần. Trái tim anh bỗng nhiên co rút, vội vội vàng vàng kéo con gái về phía của mình, cẩn thận giúp cô bé lau những vệt nước mắt đọng trên mặt, hỏi: “Làm sao thế? Tại sao con lại khóc rồi?”
“Ba ơi, tóc của ba có phải không thể trở về được như trước kia nữa không?” Tiểu Tịnh Trần nghẹn ngào hỏi.
Ánh mắt của Bạch Hi Cảnh lóe lên một tia sáng, nụ cười trên mặt không thay đổi, trả lời: “Đúng vậy, mái tóc của ba chuyển sang màu trắng rồi, Tiểu Tịnh Trần có ghét bỏ ba không?”
Tiểu Tịnh Trần nhanh chóng lắc đầu, bàn tay nhỏ nắm lại dụi dụi mắt mình, vừa khóc vừa nghẹn ngào đáp lại lời cha: “Không đâu, dù cho ba có trở thành dáng vẻ như của sư phụ, con cũng tuyệt đối không ghét bỏ ba đâu...” Nói đến đây, cô bé đột nhiên dừng lại, đôi mắt của cô bé ngốc hiếm khi lại dùng đến não bỗng sáng lên, nói tiếp: “Ba ơi, hay là ba cạo trọc đầu đi, giống như sư phụ đó. Râu và lông mày của sư phụ đều đã bạc hết, chỉ có tóc là không bạc.”
Bạch Hi Cảnh: “...”
Ông lão đó không phải là không bị bạc tóc, ông ấy vốn không có tóc mà... Cha nói này, con gái rượu, chúng ta có thể không chấp nhất với đầu trọc như thế có được hay không?
Bạch Hi Cảnh không lên tiếng mà lặng lẽ thở dài một hơi, xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Tiểu Tịnh Trần, nói: “Được rồi, trời cũng đã sáng, mau mau đi ngủ thôi.”
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần mếu máo, không tình nguyện mà chui lên giường làm ổ, chăn kéo cao che đến tận sống mũi, chỉ để lại đôi mắt to, tràn ngập ánh nước, tròn xoe đen lay láy nhìn về phía Bạch Hi Cảnh. Ánh mắt đó trông cứ như ánh mắt của con cún con non nớt quấn quýt, chờ mong gì đó, là người thì không ai có thể từ chối được.
Bạch Hi Cảnh vò lấy mái tóc trắng như tuyết của mình, khẽ thở ra một hơi dài, kéo cái chăn của Tiểu Tịnh Trần lên, nằm vào bên trong. Bé cún con lập tức hé miệng ra cười, ôm chặt lấy cánh tay của cha mình, nhắm hai mắt lại, không đến một lúc sau thì tiếng hít thở đều đều đã vang lên. Cô bé đã đi đánh nhau với Chu Công rồi.
Bạch Hi Cảnh nghiêng đầu sang, nhìn khuôn mặt say ngủ yên tĩnh của Tiểu Tịnh Trần, khóe miệng bất giác mà cong nhẹ lên, hai mắt anh cũng nhắm lại, chìm sâu vào giấc ngủ.
Anh cuối cùng cũng không còn phải đề phòng những người trong nhóm sư phụ, sư huynh, sự đệ và sư điệt thích tập kích bất ngờ, đánh lén vào lúc nửa đêm canh ba nữa rồi.
Chậc, tình báo trên tay không được đầy đủ, có chút khó làm đây!
“Trước hết đừng có động đến nó, để tôi suy nghĩ một chút.”
“Vâng.”
Tiểu Sơn từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy Bạch Hi Cảnh để lộ vẻ mặt mơ hồ như lúc này. Bọn họ đã quen với việc Boss lớn không gì không làm được, đột nhiên nhìn thấy anh gặp khó khăn, cái loại cảm giác đó... thật quỷ dị.
Đại Sơn và Tiểu Sơn lui ra ngoài, chỉ để lại một mình Bạch Hi Cảnh ngồi yên tĩnh ở trong phòng khách. Rất lâu sau, anh lấy điện thoại di động ra, trên màn hình điện thoại đang để chế độ im lặng lóe sáng, hiển thị một cuộc gọi đến. Khóe miệng của Bạch Hi Cảnh bất tri bất giác mà cong lên, anh cất giọng: “Alo, tỉnh rồi sao?”
“Vâng, ba ơi, ba đi đâu vậy? Con đói rồi!” Giọng nói mềm mại ngọt ngào còn mang theo chút khàn khàn khi mới tỉnh ngủ vang lên.
“Ba lập tức về ngay đây. Trước hết con hãy rửa mặt, đánh răng rồi thay quần áo đi. Ba về là chúng ra đi ăn cơm luôn nhé.”
“Được ạ.” Tiểu Tịnh Trần vui vẻ nhảy cẫng lên mà đáp một tiếng, lập tức ném điện thoại di động xuống, lạch bà lạch bạch đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa càng ngày càng nhỏ, nụ cười của Bạch Hi Cảnh càng hiện rõ lên vài phần. Cô nhóc này mỗi lần hưng phần là sẽ quên luôn việc tắt điện thoại.
Bạch Hi Cảnh đứng thẳng dậy, cong ngón tay của mình lại, ngoắc ngoắc. Đại Sơn đang núp mình bên ngoài cửa lập tức lắc lư cái mông chạy đến, phía sau anh ta là Tiểu Sơn với khuôn mặt liệt không cảm xúc. Bạch Hi Cảnh nói: “Bây giờ tôi phải về nhà ăn cơm với Tịnh Trần, căn phòng bí mật dưới đất vẫn phải duy trì trạng thái này. Tất cả những việc khác tạm thời gác sang một bên. Nhiệm vụ duy nhất của các cậu chính là tăng cường canh gác. Chúng ta đã tiêu diệt tên đầu sỏ Giang Chúc, nhưng chuyện này tuyệt đối sẽ không kết thúc đơn giản như vậy. Nếu chúng ta không tìm hiểu rõ được công dụng đặc biệt của vật quý này, vậy chỉ đành phải tìm người biết về nó mà hỏi một chút.”