Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 455 : Đàn ông nhà họ bạch
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
Tống Siêu há miệng, hoàn toàn không nói ra được lời nào. Ngược lại Tiểu Tịnh Trần thì nghiêng đầu, mặt mày cong cong, lộ ra hai lúm đồng tiền sâu hoắm, trong ánh mắt lấp lánh của cô bé lộ ra sự vui sướng đơn thuần: “Anh tư!!!”
Bạch Trạch Thần đẩy gọng kính, trên khuôn mặt đóng băng ngàn năm lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười này dường như là một tín hiệu, Tiểu Tịnh Trần cả người ướt nhẹp lập tức bổ nhào về phía Bạch Trạch Thần như một con gấu túi, hạnh phúc híp mắt lại, ôm anh tư nhà mình mà cọ lấy cọ để.
Bạch Trạch Thần cũng không bận tâm đến bộ tây trang sang trọng đắt tiền của mình bị dính nước, chỉ ôm lại Tiểu Tịnh Trần, nụ cười yên tĩnh dịu dàng.
Tống Siêu không khỏi lại một lần nữa dụi mắt, lầm bầm nói: “Có phải là ảo giác của tôi không, làm sao tôi lại có cảm giác như nhìn thấy chú Bạch thế này?”
Vệ Thủ mặt không cảm xúc nhìn Bạch Trạch Thần, hơi nhíu mày lại, cảm giác này... quả nhiên có chút giống Bạch Hi Cảnh!
Bạch Trạch Thần hưởng thụ cái “ôm ấp đầy yêu thương” của em gái nhỏ, còn không quên ngẩng đầu lên nhìn Tống Siêu rồi lại liếc Vệ Thủ, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt phun ra một câu: “Đã lâu không gặp, hai-người-đàn-ông-đến thú cưng cũng không bằng!”
Vệ Thủ và Tống Siêu: “...” Bọn họ quả nhiên hận tất cả đàn ông nhà họ Bạch mà!
Hơn nữa, bất luận tên thư sinh tay trói gà không chặt Bạch Trạch Thần rốt cuộc làm thế nào mà chen vào được cái bảo tọa cool ngầu - đội trưởng đội cơ động này. Chỉ riêng Tống Siêu mà nói, cao thủ số một của Đặc khu quốc gia mà bản thân tâm niệm ngưỡng mộ, sùng bái ấy thế mà lại là một tên trạch nam kỹ thuật mặt lạnh, đen tối, miệng lưỡi độc địa, chỉ riêng sự thật này thôi đã khiến cho cậu ta gần như là buồn đau quá mức mà quỳ sụp xuống đất. Bạch Trạch Thần vừa lên sân khấu lập tức đã hủy diệt ảo tưởng cao cả mười mấy năm của Tống Siêu.
Vệ Thủ đồng tình nhìn Tống Siêu đang chìm sâu vào trong đám mây đen oán niệm và khí áp thấp không cách nào tự thoát ra được, âm thầm cảm thấy may mắn. Quả nhiên thời đại này lựa chọn thần tượng rất quan trọng, điều này lại càng củng cố cho tín niệm đuổi theo bước chân chú Bạch của cậu ta càng thêm vững chắc không thể lay chuyển được.
“Đi thôi.”
Nhìn đám vỏ đạn chi chít chằng chịt dưới camera tia hồng ngoại, Đại Sơn cảm thấy da đầu mình cũng tê dại, nhiều đạn như vậy, cho dù là xe tăng cũng có thể bị bắn thành tổ ong vò vẽ ấy chứ. Lúc mới đầu Bạch Hi Cảnh nói rằng không cần sắp xếp người canh gác, bọn họ còn có chút không hiểu, lại không ngờ rằng Đại ca không biết từ lúc nào đã trang bị cả căn biệt thự này thành một pháo đài di động rồi!
Đại Sơn dường như có thể tưởng tượng được kết cục của mấy tên trộm đáng thương. Nhưng, giây tiếp theo, anh ta kinh ngạc trợn trừng mắt, khó có thể tin nổi mà gần như dán sát mặt mình lên trên màn hình, camera tia hồng ngoại phản ánh tình hình trong phòng khách một cách chân thực.
Những viên đạn dày đặc bắn lên mặt đất, đồ gia dụng, khiến cả căn phòng bị giày vò đến nỗi hoàn toàn thay đổi, thảm không nỡ nhìn nhưng mấy tên trộm lại không thấy tăm hơi đâu. Đại Sơn không khỏi dụi mắt, không nhịn được mà chửi bới: “Con mẹ nó, gặp quỷ rồi!”
Tiểu Sơn nhìn Bạch Hi Cảnh cười đến mức nhật nguyệt đều mất đi ánh sáng, sông núi cũng phải run rẩy, lại hận rèn sắt không thành thép mà liếc Đại Sơn một cái, lạnh lùng phun ra hai chữ:
“Ninja!”
Đại Sơn sửng sốt, lập tức thu hồi vẻ mặt ngốc nghếch ngu xuẩn của mình lại, xoa cằm, cười: “Em đã nói rồi mà, thứ đồ quan trọng như vậy làm sao lại có thể tìm mấy tên trộm ngu ngốc đến trộm chứ. Ngay từ đầu cảm xúc chỉ là ngụy trang, hi hi, xem ra rất nhanh sẽ biết được chủ nhân thật sự của hòn đá kia là ai rồi.”
Ninja là một loại văn hóa võ học điển hình của Nhật Bản, có rất nhiều trường phái ninja, mỗi trường phái đều có đặc sắc của riêng mình, chỉ cần bắt được mấy tên ninja kia thì tự nhiên sẽ có thể tìm hiểu nguồn gốc để tóm được kẻ đứng sau bọn họ.
Đại Sơn đứng thẳng người dậy, hoạt động các khớp xương toàn thân răng rắc vang dội. Cuối cùng, anh ta bẻ cổ, nhếch miệng nở nụ cười trông thật là ngu ngốc. Nhưng mà ánh mắt lại trong sáng lạnh lùng đến mức lóe lên hàn ý: “Đại ca, lâu lắm rồi chưa được động thủ với người khác, em ra chơi với bọn chúng trước nhé.”
Bạch Hi Cảnh hơi tựa người vào ghế, mười ngón tay đan vào nhau đặt trước bụng, cười: “Đi đi, để lại một tên sống sót là được.”
“Không thành vấn đề.” Đại Sơn dựng thẳng ngón cái lên, nhe ra cả hàm răng trắng, bị Tiểu Sơn túm cổ áo kéo đi.