Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 457 : Chỉ vì một cái ôm

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Đẳng Thập dứt khoát không đếm xỉa tới bộ não thỉnh thoảng co giật của Bạch Hi Cảnh, tiếp tục nói: “Anh tự mình rất rõ rồi còn gì, lúc đó sự nổi tiếng của Vô Tà bùng nổ rất kỳ lạ, giống như khơi dậy bạo loạn, thậm chí có không ít người hâm mộ có tinh thần thiếu chút nữa không bình thường, đó là vì cô bé dùng tiếng bước chân của mình ra ám thị cho tất cả mọi người có mặt tại đó. Cô bé đã thôi miên tất cả những người có thể nghe thấy âm thanh tại hiện trường, bao gồm cả chính mình!”



Bạch Hi Cảnh lạnh lùng nhìn anh ta một cái, không phản bác, ngược lại đã cho Đẳng Thập dũng khí, “Thế giới to lớn, không thiếu cái lạ, người bị thôi miên không ít, nhưng cũng chỉ là sơ sơ, bằng tiếng bước chân chưa tới một phút đồng hồ mà có thể thôi miên hàng nghìn người tại hiện trường, đây không chỉ là thuật thôi miên, nó đã có thể coi là một loại dị năng, dị năng hệ tinh thần.”



Nói đến đây, đáy mắt Đẳng Thập không hiểu sao lộ ra một tia kinh sợ “Người dị năng vốn đã rất ít, người dị năng hệ tinh thần lại càng quý hiếm, việc nước Mỹ phái đám người Allen tới bắt cóc cô bé cũng chẳng là điều gì đáng ngạc nhiên.”



Đẳng Thập vì cảm thấy Tiểu Tịnh Trần không đáng để đối phương điều động người dị năng tới nên mới che giấu, bây giờ lại nói người ta phái người dị năng tới bắt cóc là không có gì ngạc nhiên, đây căn bản chính là trước sau bất nhất. May là Bạch Hi Cảnh không biết cái ý nghĩ thật sự trong lòng anh ta, bằng không Cha Ngốc sẽ quả quyết hung hăng lột da anh ta đi bọc mì vắt chiên cay rồi.



Đẳng Thập gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Hi Cảnh, mưu tính muốn nhìn thấy gì đó từ trên mặt anh. Đáng tiếc, không có, cái gì cũng không có!



Đẳng Thập lại phát điên, ông đây đang nói con gái anh là người dị năng đấy, con mẹ nó có thể có chút phản ứng mà người thường nên có hay không hả! Fuck!



Cho dù Đẳng Thập kể chuyện, giảng đạo lý, nói nhiều tới mức ba hoa chích chòe như thế nào thì Bạch Hi Cảnh từ đầu đến cuối đều im lặng ngồi trên ghế, thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta, đáy mắt đến một chút gợn sóng cũng không có. Con gái mình tự mình biết, Tiểu Tịnh Trần căn bản không phải người dị năng, nếu như muốn nói dị năng, dị năng duy nhất của cô bé duy nhất chính là thiên phú võ học kia kìa.



Thôi miên là kỹ thuật cao thâm, đừng nói là đại não bị vi rút ăn mòn không phát triển hoàn thiện của Tiểu Tịnh Trần, đến ngay cả tội phạm chỉ số thông minh cao như Đại Sơn, Tiểu Sơn cũng không thể học được. Nhưng cô con gái nhà anh có đàn sư điệt chỉ sợ là thiên hạ không loạn, bọn họ vì xuất gia mà buông bỏ hồng trần, liền đem trái tim người phàm còn sót lại chất đống trên người tiểu sư thúc đáng yêu ngây thơ này.



Tiểu Tịnh Trần lớn lên ở chùa Bồ Đề từ nhỏ, khả năng bắt chước của trẻ con là mạnh nhất. Thế là, những hòa thượng giỏi giang kia từ lúc cô bé còn là nhi đồng đã dung nhập một cách âm thầm một vài khả năng đặc biệt vào nhất cử nhất động của cô bé. Với chỉ số thông minh của cô bé, không thể chủ động khống chế nên đã trở thành một phần bản năng của bản thân.



Cho nên trên thực tế, lúc đó Tiểu Tịnh Trần căn bản không biết chính mình đã dùng thuật thôi miên, nếu không cũng không tới nỗi thôi miên cả chính mình. Cô bé theo bản năng cảm giác được tình thế bất lợi cho mình khi đó, thậm chí có xu hướng áp chế chính mình, nên cô bé mới có thể không tự giác mà sử dụng ám thị, chuyển hóa tình thế bất lợi thành tình thế bảo vệ cho chính mình.



Đương nhiên chân tướng này không cần thiết phải nói cho những người không liên quan, tự mình biết là được. Thế là Bạch Hi Cảnh không chút áy náy ngầm thừa nhận suy đoán của Đẳng Thập, không đưa ra bất cứ giải thích nào. Vì vậy, sự ngầm thừa nhận của Bạch Hi Cảnh khiến cho cả người Đẳng Thập đều phát điên lên.
Bạch Hi Cảnh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, áo vest khoác trên cánh tay, mái tóc dính tuyết trắng làm nổi bật lên ánh sáng phản chiếu trên kính mắt chói lóa không thể nói thành lời, anh chậm rãi dang hai tay cười với cô gái nhỏ đang ngồi dưới đất.



Mũi của Tiểu Tịnh Trần cay cay, mắt đỏ lên, cái miệng mếu máo, đẩy chú sư tử to lớn đang dựa vào chân mình ra, nhảy lên với tốc độ chạy nước rút trăm mét nhào vào lòng Bạch Hi Cảnh, “Ba ơi~~ hu hu hu!”



Nghe thấy tiếng con gái khóc tới mức kinh thiên động địa, Bạch Hi Cảnh có chút bất đắc dĩ cười khổ, chỉ là ánh sáng nhu hòa trong đáy mắt đến sư tử cũng không dám nhìn thẳng.



Ôm con gái mềm mại, Bạch Hi Cảnh phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, tính cách của anh vốn lạnh lùng, duy nhất chỉ có cô con gái này có thể tác động tới tâm trạng của anh, cho dù không có bất cứ quan hệ huyết thống nào, nhưng lại trở thành người thân thiết nhất của anh trên thế gian này.



Cho dù chỉ vì một cái ôm này, anh cũng cảm nhận được, hơn một tháng mệt nhọc vừa qua của mình đều xứng đáng.



Bên này hai cha con đang tình cảm thắm thiết, bên kia âm hồn đã nhẹ nhàng bay vào.



“Hu hu, Đại tiểu thư, nhớ cháu quá. Nào, ôm một cái!” Đại Sơn bày ra vẻ mặt cười ti tiện, dang cánh tay về phía Tịnh Trần nhưng lại bị Tiểu Sơn lạnh lùng xách cổ về nhà, tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng xa phá vỡ sự ấm áp của căn phòng.



Bạch Hi Cảnh nâng gót chân đóng cửa lại, treo áo khoác lên, rồi mới kéo Tiểu Tịnh Trần vào phòng, bốn con vật đáng yêu rất thành thật nghênh đón Đại Boss cầm thú trở về, khi nhìn thấy bọn chúng, Bạch Hi Cảnh mới nhớ tới đứa trẻ không may nào đó.



“Đúng rồi, vết thương của Khoai Lang đã khỏi, lát nữa ba sẽ cho người đưa đến.”



“Khoai Lang? Đúng rồi, Khoai Lang!!” Cô bé đáng yêu ngốc nghếch một lòng nhớ tới cha, khiến trong hơn một tháng không thể nhớ tới Khoai Lang là đứa nào đã rơi vào trong sám hối sâu sắc, A Di Đà Phật!