Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 463 : Kỵ sĩ pk một nửa của couple chính

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Phim trường lúc này rất yên tĩnh, nhân viên đều lẳng lặng làm việc của mình, còn các diễn viên lại im ắng mà nghiên cứu kịch bản. Sự chú ý của tất cả mọi người đều như có như không mà cùng bay về một nơi, cùng một phương hướng.



Hai chân của Bạch Hi Cảnh vắt chéo ngồi trên ghế tựa, mười ngón tay đan chặt vào nhau, trên khuôn mặt là nụ cười nhẹ nhàng, phối hợp với ngũ quan tuấn tú, quả thật là giống như thần linh, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Cách anh khoảng cách xa, ở phía đối diện phía bên kia của trường quay, Hoa Thất Đồng đang ngồi nghỉ ngơi. Lúc này chị ta vẫn đang mang bộ dạng của nam giới, so sánh với Bạch Hi Cảnh thì thân hình của chị ta càng lộ rõ vẻ gầy gò và nhỏ yếu hơn, nhưng khí thế cũng không chịu thua kém.



Hai người cứ xa xa đối mắt nhìn nhau như thế, hai ánh mắt như chạm vào nhau tóe ra tia lửa điện tành tạch tành tạch.



Tiểu Tịnh Trần nhìn Bạch Hi Cảnh một chút rồi nhìn lướt qua Hoa Thất Đồng, mơ hồ mà túm lấy tóc tai mình. Mặc dù có chút không rõ đầu cua tai nheo, nhưng cái “máy cảm ứng cảm xúc chuyên dụng cho Cha Ngốc” đã cảm nhận một cách chính xác và rõ ràng tâm trạng không mấy tốt đẹp của cha mình. Vậy là Tiểu Tịnh Trần lắc lư cái mông nhỏ dạt đến bên cạnh Bạch Hi Cảnh, ngồi xổm xuống, ngước đầu nhìn anh, hỏi: “Ba ơi, ba đang tức giận sao?”



Ở góc độ này, Bạch Hi Cảnh vừa cúi đầu nhìn thì sẽ thấy được đôi mắt to trong suốt, thuần khiết của con gái. Đôi mắt lấp lánh vụt sáng đầy ánh nước giống hệt như con cún con đang vui vẻ nịnh nọt chủ nhân. Bạch Hi Cảnh nhìn mà trái tim lập tức mềm nhũn.



Ngay lập tức liền ném bay Hoa Thất Đồng sang một bên, Bạch Hi Cảnh cúi người xuống vuốt ve mái tóc ngắn mượt mà của cô con gái, nói: “Không đâu, ba không giận một chút nào hết.”



“Ồ.” Điều cha nói vĩnh viễn luôn là đúng, nếu như cha sai, vậy thì khẳng định là do bản thân cô bé đã có nhầm lẫn.



Vậy là, Tiểu Tịnh Trần lập tức đem cái “máy cảm ứng cảm xúc chuyên dụng cho Cha Ngốc” đang bị “trục trặc” đập tan thành mây bay.



Hoa Thất Đồng hơi hơi híp hai mắt lại, nhìn về phía hai cha con đang trong bầu không khí hòa hợp tốt đẹp dị thường ở phía đối diện kia, hung hăng nghiến răng hàm kèn kẹt.



Hiện giờ tâm tình muốn xốc cái bàn của ông Spielberg Roth cũng có luôn rồi. Con mẹ nó, khí thế của diễn viên còn mạnh hơn cả so với đạo diễn là tình huống quái quỷ gì đây. Mấy người rốt cuộc là muốn náo loạn đến thế nào hả. Spielberg Roth cũng đang nghiến răng, hung hăng đập mạnh quyển kịch bản một cái, tuyên bố: “Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, tiếp tục quay phim.”



Vậy là, Hoa Thất Đồng lập tức vui vẻ tung tăng nhảy chân sáo, xông thẳng vào vị trí chính giữa trường quay, kéo lấy cô gái nhỏ đang bám dính lấy cha mình, quay người chạy trở về nơi quay phim, nói: “Nhanh chút, nhanh chút, sớm quay phim xong thì có thể sớm được ăn cơm, đừng khiến cho đạo diễn bực mình.”



Vừa nghe đến ăn cơm, Tiểu Tịnh Trần dứt khoát không giằng co nữa. Đối với một kẻ tham ăn mà không thể ăn no đến mức hết sạch cơn đói mà nói, trong một số thời khắc đặc biệt, đồ ăn có địa vị cao hơn tất cả.
Có thể lên tiền tuyến thì không có người nào là sợ chết cả, nhưng chết cũng có rất nhiều loại, hoặc là nhẹ tựa lông hồng, hoặc là nặng tựa Thái Sơn. Hiển nhiên, chết trong tay Hải tặc giữa các vì sao Cá Voi Trắng tuyệt đối thuộc về loại phía sau. Bởi vì bọn họ sẽ phải dùng sinh mệnh để đảm bảo uy danh hiển hách của Cá Voi Trắng.



Mặc dù đã xác nhận đối phương là Hải tặc giữa các vì sao hung hãn ác độc nhất, chiến hạm tuần tra tự biết kết cục chỉ có con đường chết, liền dứt khoát lấy niềm tin dũng mãnh không run sợ trước cái chết mà huy động tiến công hết mình. Cả vùng tinh vực này trong chớp mắt liền bị lửa chiến chiếu sáng, hiện trường phải gọi là thảm thiết vô cùng...



“Chỉ huy trưởng, đối phương yêu cầu truyền tin.”



“Tiếp nhận đi.”



“Rõ.”



Trên màn hình trung ương trong phòng chỉ huy là một màn trắng như tuyết, cả căn phòng chỉ vang lến tiếng của một người đàn ông trẻ tuổi: “Hôm nay tâm trạng của ông đây tốt, giao súng ống không giết người. Ông đây chỉ cần đồ vật, các ngươi đem vật tư, vũ khí, trang bị đồng loạt giao ra đây, ông đây sẽ đối xử tử tế với tù binh.”



Rõ ràng là lời lẽ tục tằng vô cùng, thế nhưng được giọng nam lạnh lùng này nói ra, lại không hiểu sao mang theo một loại yên tĩnh, sạch sẽ giống như gió xuân thổi lướt qua trên thảm cỏ xanh xanh. Người ta nghe mà dường như cả linh hồn đều thả lỏng thư thái.



Không hề lộ mặt, nam chính là một nửa của couple chính chỉ dùng giọng nói của mình liền chinh phục tất cả mọi người đang có mặt ở hiện trường.



Bạch Hi Cảnh và Hoa Thất Đồng PK, hiệp đấu thứ nhất, lấy giọng nói đàn ông chân chính để gian lận, Bạch Hi Cảnh thắng mà không cần dùng vũ lực... mới là lạ đó!



Trên thế giới này, có người thích người đẹp, tự nhiên cũng có người thích giọng nói hay. Giọng nói cũng là món quà trời ban cho một người. Hoa Thất Đồng dù sao cũng là phái nữ, dù cho giọng nói có trung tính thế nào, thì âm thanh của chị ta cũng không có khả năng truyền đạt ra cảm giác nam tính thuần túy như của Bạch Hi Cảnh được.



Giọng nói của đàn ông không nhất định phải thô ráp, không nhất định phải khàn khàn, cũng không nhất định phải gợi cảm, chỉ cần có thể khiến cho người nghe động lòng, vậy là đủ rồi.