Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 468 : Vì cô bé, lấy giang sơn đến đền thì có làm sao

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Giống như những gì Bạch Hi Cảnh đã nói, Tiểu Tịnh Trần không hiểu tình yêu là gì. Từ lúc còn nhỏ, bà nội Bạch sợ có một ngày Bạch Hi Cảnh sẽ gặp được người con gái là định mệnh của mình rồi muốn kết hôn, nhưng lại vì không nỡ lòng bỏ lại Tiểu Tịnh Trần mà phải từ bỏ nhân duyên. Bà nội Bạch liền thường xuyên nói chuyện về vấn đề mẹ mới với cô bé. Thời điểm đó Tiểu Tịnh Trần vẫn còn nhỏ tuổi, không hề có chút khái niệm nào về cha, về mẹ. Bà nội Bạch nói cái gì thì chính là cái đó.



Thế nhưng, Bạch Hi Cảnh không chịu nổi việc con gái nhỏ cả một ngày từ sáng đến tối đều hỏi anh đủ các thể loại câu hỏi như: “Mẹ mới là cái gì?”, “Kết hôn là cái gì?“. Anh nghiêm túc tìm bà nội Bạch nói chuyện một lần, từ đó trở đi, anh cũng không nghe thấy Tiểu Tịnh Trần nhắc đến vấn đề mẹ mới lần nào nữa. Thế nhưng cái danh từ này lại được khắc sâu trong đầu của cô bé.



Tiểu Tịnh Trần đến ngay cả mẹ là rốt cuộc có ý nghĩa gì đều không thể hiểu được. Cô bé chỉ biết rằng, đó là người phụ nữ xấu xa muốn cướp lấy cha khỏi mình.



Cái nhận thức vặn vẹo này cứ duy trì mãi đến hiện nay và vẫn, chưa từng thay đổi.



Một từ ngữ “vợ chưa cưới” của người phụ nữ này trong ngày hôm nay đã khơi dậy ra ký ức không tốt đẹp nhất trong đáy lòng của Tiểu Tịnh Trần. Cô bé đã không còn là cô nhóc sáu tuổi vừa mới xuống núi của năm đó nữa. Cô bé con lúc bấy giờ đối với tất cả mọi thứ xung quanh đều rất lạ lẫm, thậm chí trong sự tin cậy toàn tâm toàn ý dành cho Bạch Hi Cảnh của cô nhóc còn xen lẫn cả vài phần xa cách theo bản năng. Đó là sự bài xích của tiểu hòa thượng đối với hồng trần.



Cho nên, vào thời điểm đó, dù cho cha có cưới một người mẹ mới cũng không việc gì cả, cùng lắm thì cô bé lại về núi tiếp tục làm hòa thượng là được.



Thế nhưng, hiện nay, khoảng thời gian mười mấy năm trời đã đem cuộc đời của cô bé và cuộc đời của cha buộc lại với nhau rồi. Sự tin tưởng, sự ỷ lại dành đều đã dành hết cho cha. Một khi cha có mẹ mới rồi thì cô bé sẽ biến thành một người dư thừa. Đối với một người con coi cha mình là cả thế giới mà nói, điều này không nghi ngờ gì chính là điều kinh khủng không khác gì với ngày tận thế.



Tư duy của Tiểu Tịnh Trần quá mức đơn giản, nhưng tình cảm của con người lại quá mức phức tạp. Tất cả mọi phản ứng của cô bé đều bắt nguồn từ bản năng. Ba chữ “vợ chưa cưới” này khiến cho bản năng của cô bé nảy sinh cảm giác khủng hoảng và lo lắng. Hơn nữa Bạch Hi Cảnh còn gấp gáp vội vàng chạy đến để ngăn cản cô bé giết người phụ nữ đó, thậm chí anh còn vì người phụ nữ đó mà không tiếc ra tay với cô bé... Việc ngăn cản cô bé giết người trong lúc đó, trong mắt cô bé lại mang ý nghĩa là “ra tay với cô bé“.



Người cha từ trước đến nay cũng không nỡ lòng động đến một sợi tóc của mình nhưng lại vì một người phụ nữ xa lạ mà ra tay với mình!!!



Tiểu Tịnh Trần thật sự thương tâm, cha quả nhiên không cần mình nữa rồi!



Cha không cần cô bé nữa, cô bé phải quay về tìm sư phụ.



Thế nhưng... sư phụ ở đâu?



Tiểu Tịnh Trần gạt nước mắt, đi loanh quanh trên đường lớn không có mục đích. Những người đi lại trên đường đều dừng bước nhìn về phía cô gái nhỏ đang hai mắt lệ nhòa theo bản năng. Có vài người còn muốn tiến đến an ủi vỗ về cô bé.



Nhưng chưa đợi được mấy tên nhóc có ý làm tặc nhưng lại không có gan làm tặc kia biến ý nghĩ thành hành động thì một chiếc xe ô tô xinh đẹp đã dừng ngay bên cạnh Tiểu Tịnh Trần. Những người đi đường nhìn thấy phía đầu xe của chiếc xe ô tô đó có ký hiệu Maybach, liền tự giác ngặn lại ý tưởng đang nhen nhóm trong đầu mình.




Tiết Bồng dắt theo Tiểu Tịnh Trần vẫn đang không ngừng lau nước mắt tiến vào cánh cửa nhà họ Tiết, đưa cô bé đến ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, để cho quản gia pha một ấm trà an thần cho cô bé. Sau đó anh ta mặc cho Tiểu Tịnh Trần tiếp tục làm lụt phòng khách nhà họ Tiết, còn mình thì lôi điện thoại ra bắt đầu gọi điện.



“A lô, Tiểu Bồng à, có chuyện gì thế, buổi tối có về nhà ăn cơm tối không?” Tiếng nói của mẹ Tiết xuyên qua ống nghe mà truyền đến. Không đợi Tiết Bồng trả lời, mẹ Tiết đã lấy làm lạ, tiếp tục hỏi: “Mẹ hình như nghe thấy tiếng khóc đâu đó, ai đang khóc à?”



Tiết Bồng trợn mắt, nói: “Con gái của mẹ.”



“Con gái? Tiểu Đan! Ây dà, ai lại có cái năng lực lớn lao làm cho nó khóc ngập cả chùa Kim Sơn thế, mẹ nhất định phải thắp hương cúng, vái vài vái mới được...”



“Mẹ à, người khóc không phải Tiết Đan, là một đứa con gái khác của mẹ.”



“Con đua xe đua đến ngốc luôn rồi hả, nhà chúng ta không phải chỉ có mình Tiết Đan...” Tiếng nói bỗng nhiên im bặt, trầm mặc một lúc lâu. Khi mẹ Tiết lại mở miệng lần nữa, giọng nói đã trở nên có chút không dám tin, run run cất lời: “Tiểu Bồng, con... con vừa nói cái gì... một đứa con gái khác? Lẽ nào là...? Con... con không phải là đang gạt mẹ đó chứ!”



Giọng nói của mẹ Tiết dần dần trở nên yếu ớt, đến cuối cùng còn mang theo xúc cảm nghẹn ngào.



Tiết Bồng im lặng thở dài một hơi thật sâu, khuôn mặt không kiên nhẫn cũng dịu xuống, ánh mắt trở nên dịu dàng đi vài phần, nói: “Con không lừa mẹ, Tiết Đồng bây giờ đang ở bên cạnh con đây này. Mẹ về nhà nhanh đi, con sắp điên rồi, nó khóc lóc còn lợi hại hơn cả mẹ nữa.”



“Được, được, được, mẹ lập tức về nhà. Con bảo dì Phương làm chút sữa bò mật ong, uống cho an thần, còn nữa, còn nữa, để cho con bé uống nhiều nước một chút. Nước mắt chảy nhiều thì sẽ thiếu nước, còn nữa, còn nữa...”



“Mẹ à, mẹ có thời gian để nói những chuyện này thì cũng nên trở về đi thôi, nhanh lên chút...”



“Được, được, được, bây giờ mẹ sẽ về luôn, bây giờ sẽ về luôn!... Gọi điện cho cha con, miễn cho ông ấy cứ nhắc mãi.”



“Con biết rồi, con cúp máy đây!”



Cúp điện thoại, biểu cảm của Tiết Bồng không dễ dàng gì mà nhu hòa đi một chút. Nhưng khi quay lại liếc nhìn Tiểu Tịnh Trần vẫn đang tiếp tục khóc kinh thiên động địa, không có chút dấu hiệu suy yếu nào, mặt anh ta lập tức lại đen. Anh ta bực bội mà túm lấy đầu mình, tiếp tục gọi điện thoại cho người cha ruột chuyên đi đào hố bẫy con trai của mình.