Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 471 : Quá khứ đẫm máu và nước mắt của ba anh em nhà họ tiết
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
Tiêu Mộng sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng lại lời của Tiết Bồng, cô ta bị chọc tức đến mức òa khóc ngay trước mặt mọi người: “Anh họ, anh... Sao anh có thể đối xử với em như vậy, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vậy mà anh lại vì một con tiện nhân không biết từ đâu chui ra bắt nạt em, anh...”
Đối mặt trước sự chỉ trích của Tiêu Mộng, Tiết Bồng hoàn toàn không một chút động lòng. Ngay từ đầu lý do khiến anh ta nhìn Tiểu Tịnh Trần không thuận mắt là bởi vì khuôn mặt của cô bé giống y hệt Tiết Khải, Tiết Bồng lớn lên trong gia tộc đương nhiên coi đây là thuyết âm mưu rồi.
Nhưng khi làm rõ đây không phải là một âm mưu thì tình cảm đối với em gái trong lòng Tiết Bồng liền bị kích phát, anh ta không thể tìm được cảm giác tồn tại như một người anh trai thật sự từ nơi Tiết Đan, nhưng lại có thể đạt được thỏa mãn toàn diện ở chỗ Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn, nghe lời, đáng yêu, khuôn mặt giống như cái bánh bao thịt, đôi mắt to long lanh, lại cộng thêm vẻ ngây thơ ngốc nghếch, hoàn toàn phù hợp với định nghĩa cơ bản về một cô em gái nhỏ trong lòng ông anh này. Thế là trong tình huống chính Tiết Bồng cũng không hay biết, thuộc tình cuồng em gái trong truyền thuyết đã được thức tỉnh.
Nhất là sau khi nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của Tiểu Tịnh Trần lúc khóc tới mức kinh thiên động địa kia thì Tiết Bồng thề sẽ không thể để cô bé chịu bất cứ sự uất ức nào nữa. Đừng nói là người gây sự hôm nay là cô em họ anh ta vốn đã không thích, kể cả là em gái ruột Tiết Đan thì cũng phải nếm thử quả đấm của người anh trai này. Đương nhiên, Tiết Bồng có lý do tin rằng, sau khi nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần, thuộc tính cuồng em gái của Tiết Đan chắc chắn sẽ cao hơn mình một bậc cũng không chừng.
“Được rồi, đừng ồn ào nữa.”
Thấy Tiêu Mộng muốn cãi nhau với Tiết Bồng, Tiết Quang Hàn khẽ quát một tiếng, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nói với đám người Tiêu Hạo Nhiên: “Hôm nay tôi không giữ mọi người ở lại ăn tối, mấy người mau về đi, muộn nữa thì kẹt xe đấy.”
Tiêu Mộng mắng chửi câu nào câu nấy cũng là tiểu tiện nhân, trong lòng Tiết Quang Hàn bùng lên ngọn lửa giận. Coi người cha ruột như ông đã chết rồi hay sao mà dám ở trước mặt ông sỉ vả con gái của ông, thật đúng là thứ không biết sống chết.
Lời của Tiết Quang Hàn vừa nói ra, đến Tiêu Hạo Nhiên cũng thay đổi sắc mặt, vội vàng đứng dậy cười nói: “Em rể, em xem bọn trẻ chỉ là không hiểu chuyện, em là người lớn đừng chấp trẻ con, tính cách của Tiểu Mộng em cũng biết rồi đấy, vô tâm...”
Mẹ Tiết cũng không phải là cực phẩm não tàn!
Tiết Bồng nhắc lại chuyện cũ, cha mẹ Tiết đuối lý đều rất xấu hổ, một bàn tay trắng mập đột nhiên đưa lên đặt trên đầu Tiết Bồng xoa xoa, Tiểu Tịnh Trần ngọt ngào nói: “Ngoan, đừng khóc, cho anh kẹo ăn nè.”
Tiểu Tịnh Trần mặc dù nghe không hiểu những chuyện đó của nhà họ Tiết, nhưng sự nhận biết về cảm xúc của cô bé vô cùng mẫn cảm. Tiết Bồng nhắc chuyện cũ nhưng không nói đến cảm xúc khi đó của mình, anh ta là một người đàn ông trưởng thành, cho dù trong lòng có cảm xúc cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Thế nhưng anh ta lại bị Tiểu Tịnh Trần phát hiện rồi.
Dù sao thì Tiết Bồng cũng giúp cô bé bóc không ít quýt, còn đưa một người không có nhà để về như cô bé về. Thế là Tiểu Tịnh Trần hao công tốn sức trèo đến quỳ trên sô pha, bộ dạng giống như vuốt lông thú cưng mà an ủi Tiết Bồng, khiến cho Tiết Bồng dở khóc dở cười, nhận lấy bánh sô cô la ngọt tới nỗi phát ngán, ăn không được, không ăn cũng không được, cha mẹ Tiết thấy thế liền bật cười.
Buổi tối, Tiểu Tịnh Trần “không nhà để về” đương nhiên ngủ lại nhà họ Tiết, Tiết Quang Hàn cũng đã đi chào hỏi Bạch Hi Cảnh.
Nhà họ Tiết vẫn giữ lại phòng của Tiết Đồng, mặc dù từ trước tới giờ không có ai ở, nhưng hằng ngày mẹ Tiết vẫn quét dọn. Hôm nay cuối cùng cũng vinh hạnh chào đón chủ nhân lần đầu tiên trở về, mẹ Tiết vui tới nỗi buổi tối không ngủ được.
Tiểu Tịnh Trần không lạ giường, nhưng không có gối ôm tình yêu nhãn hiệu Cha Ngốc, cô bé ngủ có chút không sâu, ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Bỗng đệm bên cạnh hơi lún xuống, giống như có ai đó trèo lên giường, Tiểu Tịnh Trần theo bản năng xoay người, giang hai cánh tay ôm lấy, cọ cọ, tìm chỗ thoải mái tiếp tục giấc ngủ sâu.
Cái gì? Cô bé nói “Ba không cần con thì con cũng không cần ba nữa” gì đó ấy hả? Chờ bần tăng tỉnh ngủ rồi tiếp tục vấn đề này nhé!