Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 86 : Thiếu niên nghiện nuôi dưỡng
Ngày đăng: 16:47 30/04/20
Tiếng nổ của quả bóng bay rất vang, đặc biệt lại đúng vào lúc Tiểu Tịnh Trần đang chuyên tâm đắm chìm trong trò chơi mới mẻ. Quả bóng đột nhiên nổ tung khiến ngay cả Bạch Tịch Thần đang bế bé cũng giật nảy mình, càng không nói đến bé.
Tiểu Tịnh Trần bị dọa nên lập tức bối rối, nhịp tim đột ngột tăng nhanh, máu trong cơ thể xông thẳng lên đầu. Bé ngỡ ngàng nhìn xác quả bóng trong tay, đầu óc trống rỗng, một sự sợ hãi không thể diễn tả từ sâu thẳm linh hồn đang tuôn trào như dòng suối ào ạt, chảy khắp toàn thân.
Trông thấy ánh mắt đờ đẫn của bé, Bạch Húc Thần thầm kêu không tốt. Đứa bé còn quá nhỏ chỉ sợ sẽ để lại ám ảnh. Đáng tiếc, cậu chưa kịp mở miệng dỗ dành thì Tiểu Tịnh Trần đột nhiên mở miệng “oa hu hu hu” òa khóc. Tiếng khóc vô cùng lớn, nước mắt lã chã tuôn rơi như mưa. Tiếng khóc kinh thiên động địa đến quỷ thần cũng phải khiếp sợ khiến cho những phụ huynh xung quanh đều run rẩy. Có đứa bé nhỏ tuổi hơn nghe thấy tiếng khóc đầy sức cảm hóa của nhóc con cũng òa lên khóc theo.
Chỉ trong nháy mắt, phạm vi bán kính một trăm mét xung quanh Tiểu Tịnh Trần trở nên hỗn loạn ~!
Bạch Húc Thần vội vàng đón lấy Tiểu Tịnh Trần từ trong lòng Bạch Tịch Thần, vỗ nhẹ vào lưng bé, xoa đầu, vừa dỗ dành vừa hôn. Nhưng đáng tiếc, Tiểu Tịnh Trần không chịu nể mặt mũi cậu, chỉ nhắm mắt khóc rống lên, khóc đến mức cổ họng cũng đã khản đặc mà vẫn không có chiều hướng ngừng lại.
Bạch Húc Thần rất nhẫn nại, cứ ôm bé đi tới đi lui, dùng nhiệt độ ở lòng bàn tay không ngừng xoa dịu trán và gáy của Tiểu Tịnh Trần, dịu dàng tinh tế hôn một đường từ đuôi lông mày đến sau tai của bé. Đương nhiên đây chỉ là một phương thức để trấn an trẻ nhỏ, thuần khiết như tuyết rơi đầu mùa.
Đứa trẻ khi mới sinh đều cần sự tiếp xúc an ủi của người thân để giúp cho bé mau lớn, cảm nhận được mối ràng buộc thân thiết giữa người thân với nhau. Tiểu Tịnh Trần tính cả tuổi mụ đã là bảy tuổi, nhưng trên thực tế còn chưa tròn sáu tuổi. Hơn nữa, từ nhỏ bé đã sống cuộc đời ngăn cách với trần thế, cho nên so với những người bạn cùng lứa tuổi, bé nhạy cảm hơn, tâm tư cũng càng thuần khiết hơn.
Khi nãy, quả bóng bay nổ ngay ở trước mắt bé, lại còn gần sát bên tai như vậy, Tiểu Tịnh Trần bị dọa đến ba hồn bảy vía đều bay đi mất. Bạch Húc Thần liên tục nhỏ nhẹ nói gì đó bên tai bé. Thời gian rốt cuộc cũng không phụ người có lòng, cuối cùng ba hồn bảy vía của Tiểu Tịnh Trần cũng dần quay trở lại, tiếng gào khóc đã trở thành tiếng nức nở nhỏ nhẹ.
Trái tim căng thẳng của Bạch Húc Thần cũng đã có thể thả lỏng một chút. Nếu thật sự làm cho tiểu tổ tông này sợ đến mất hồn, không cần chú út ra tay, bà nội sẽ trực tiếp đưa bảy đứa bọn chúng đi trình diện Phật Tổ luôn. Ba mẹ bọn chúng chắc chắn không dám cãi lại, A Di Đà Phật ~!
Anh hai Bạch Tịch Thần không hay nói chuyện, là một người ngoài lạnh trong nóng điển hình. Cậu mua được hai chai nước từ một căng tin nhỏ, cẩn thận cho Tiểu Tịnh Trần uống. Sau khi uống hết một chai nước, tâm trạng bất an của Tiểu Tịnh Trần dần dần bình tĩnh lại. Bé đã ngừng thút thít, nhưng không dừng được tiếng nấc, thỉnh thoảng còn nấc lên hai tiếng.
Tiểu Lục và Tiểu Thất cũng không đòi đi chơi nữa, tất cả đều vây xung quanh Tiểu Tịnh Trần, vừa lo lắng vừa luống cuống.
Nhà ma~!
Nhà ma là một nơi chắc chắn phải vào khi đến khu vui chơi. Cho dù có sợ ma hay không, nhưng nếu bạn chưa vào nhà ma một lần thì đừng nói là mình đã từng có tuổi thơ.
Đương nhiên, có đứa trẻ con nào mà không sợ ma đâu cơ chứ. Tiểu Thất không muốn vào nhà ma, nhưng Bạch Lạc Thần cứng rắn lôi kéo bắt cậu phải đi. Tiểu Lục ôm Tiểu Tịnh Trần đứng bên ngoài làm bức tường, nhìn Tiểu Thất đang gào khóc thảm thiết, lại liếc nhìn sang Bạch Lạc Thần mặt mũi đỏ bừng, lúc này Tiểu Lục mới tỉnh ngộ, thật ra Bạch Lạc Thần cũng sợ ma, hơn nữa còn vô cùng sợ. Nhưng lần này lại khác thường như vậy, nhất định đòi vào trong chịu chết, nếu như nói anh ấy không có ý xấu thì đánh chết cậu cũng không tin!
Mà nguyên nhân có thể khiến cho Bạch Lạc Thần anh hùng liều chết như vậy, không cần nghĩ cũng biết là...
Tiểu Lục liếc mắt lén nhìn vẻ mặt trống rỗng ngây ngốc của Tiểu Tịnh Trần, chỉ mong rằng em gái nhỏ sẽ không lại bị dọa cho hoảng hồn nữa. Đột nhiên, trong lòng Tiểu Lục thấy hơi không đành lòng. Chỉ một quả bóng bay đã có thể dọa cho bé khóc muốn đứt cả hơi thì chẳng phải lũ yêu ma quỷ quái trong nhà ma sẽ dọa bé thăng thiên luôn sao?
Tiểu Lục dốc hết vốn liếng ủng hộ Tiểu Thất không vào nhà ma. Cậu tuyệt đối không thừa nhận là bởi vì mình sợ ma, tất cả đều vì em gái nhỏ mà thôi.
Tiểu Lục vừa nghĩ thông suốt thì Tiểu Thất cũng bị Bạch Lạc Thần xúi giục và suy nghĩ thông suốt. Đến khi cậu hoàn hồn lại thì hai tên khốn kiếp đã cấu kết với nhau làm việc xấu, thông đồng lôi kéo cậu và Tiểu Tịnh Trần xông vào trong nhà ma.
Tiểu Lục bám chặt lấy cửa nhà ma không chịu vào, hét to đến lạc giọng: “Tịnh Trần, trong nhà ma có rất nhiều ma quỷ, em không muốn đi vào thì chúng ta sẽ không vào. Bên ngoài còn có nhiều trò chơi hay khác mà ~!”
Đáng tiếc, sau khi nghe lời gào thét giải thích chói tai của Tiểu Lục, vị cứu tinh duy nhất của cậu lại tò mò thò đầu nhìn vào bên trong qua cửa nhà ma, đồng thời bớt chút thời gian trả lời một câu: “Không phải em không muốn đi vào, nếu bên ngoài có nhiều trò chơi hay như vậy thì chúng ta phải nhanh lên một chút, đừng lãng phí thời gian, nhanh vào đi~!”
Tiểu Lục: “... “ Oa oa oa! Cậu thật sự đã cách cái chết không còn xa nữa~!