Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 88 : Sự trở lại của vô địch mù đường

Ngày đăng: 16:47 30/04/20


Mất ba mươi phút đi qua con đường kinh hồn trong nhà ma, ba thiếu niên nghỉ cả một tiếng đồng hồ mới hoàn hồn lại được. Nhìn Tiểu Tịnh Trần đang ngoan ngoãn ngồi ngây người ở bên cạnh, có vẻ như hoàn toàn không bị chút ảnh hưởng nào, ba thiếu niên vẫn còn sợ hãi trong lòng đưa mắt nhìn nhau, âm thầm rơi lệ.



Em gái nhỏ cái gì chứ, đúng là một sinh vật kỳ lạ và phi thường nhất trên thế giới này.



Cuối cùng, ba thiếu niên quyết định cứ thành thực làm anh trai tốt thôi, đừng làm khổ em gái nữa, quan trọng là đừng tự làm khổ chính mình nữa.



Bọn họ không dám có bất cứ ý nghĩ nào làm em gái khiếp sợ nữa, thế nên, mấy người quyết định đi chơi một trò chơi trí tuệ phổ biến không hề có một chút mạo hiểm nào mà những đứa trẻ ở nhà trẻ đều có thể chơi rất vui... Mê cung!



Có thật là không có bất cứ nguy hiểm gì không?... Các thiếu niên nhà họ Bạch đều không biết, Tiểu Tịnh Trần thực ra là một nhân vật mù đường vô địch!



Vì vậy đây có được coi là có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh hay không?



Mê cung cũng không phải là công trình chính quy mà chỉ là một nơi rộng lớn, dùng những cây trúc dựng thành những bức tường cao được nối với nhau tạo nên một mê cung thật lớn mà thôi. Những vị khách ở khu vui chơi chủ yếu là trẻ con, nên nếu như dùng tường đá tạo nên mê cung thì những đứa trẻ bị lạc ở bên trong sẽ rất dễ nảy sinh tâm lý hoang mang lo sợ và những cảm xúc tiêu cực. Vật liệt được làm bằng trúc lại không giống như vậy, bọn trẻ ở bên trong vẫn có thể nhìn thấy phụ huynh đang đứng ở bên ngoài, bên cạnh đó, tầm nhìn rộng cũng có thể để cho các em chơi đùa vui vẻ, khi thật sự không đi ra ngoài được thì các phụ huynh đứng trên đài quan sát ở bên ngoài có thể chỉ đường. Quan trọng nhất là có thể nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch buồn bã của những đứa trẻ khi đi vào đường cụt, bất đắc dĩ phải quay trở lại.



Ba thiếu niên tự cảm thấy chơi mê cung rất thú vị mà lại không khó khăn và nguy hiểm chút nào, bọn chúng rất thật lòng quan tâm đến em gái nhỏ.



Về phần Tiểu Tịnh Trần... ý kiến của bé bị bỏ qua rồi ~



Tiến vào mê cung là có thể nhìn thấy rất nhiều những cái bóng chạy qua chạy lại sau bức tường trúc. Tiểu Tịnh Trần đi về hướng bên phải theo bản năng, ba thiếu niên hẹn ngầm lựa chọn bên trái. Sau đó... không có sau đó. Tiểu Tịnh Trần chắc chắn bị lạc trong mê cung.



Tầm nhìn của bức tường trúc rất rộng, công dụng của vách tường cũng rất tốt, nó chẳng những chắc chắn mà còn rất cao, đừng nói là trẻ con, cho dù là người lớn cũng không trèo lên được, lại càng không thể chui qua. Những đứa trẻ khác chạy loạn lên, chơi rất vui vẻ. Với những đoạn đường cụt đã đi qua, bọn chúng tuyệt đối sẽ không đi thêm lần nữa, có nhiều khi chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết đâu là đường cụt, hoặc thỉnh thoảng các bạn nhỏ còn trao đổi kinh nghiệm với nhau xem chỗ nào có thể đi, chỗ nào không thể đi.




Tiểu Tịnh Trần gật đầu. Chẳng lẽ bởi vì bé thường xuyên lạc đường, lúc ở trong rừng cây, không cẩn thận bị cành cây tảng đá cứa bị thương ư?



Người đứng xếp hàng phía sau sốt ruột, không nhịn được tức giận quát, “Này, mấy người chơi hay không đây, không chơi thì tránh ra, đừng cản đường người khác!”



Cảm thấy bị xâm phạm đến quyền chơi, Bạch Lạc Thần, Bạch Học Thần và Bạch Vũ Thần cùng quay đầu trừng mắt, cộng thêm tiếng gào của Bạch Húc Thần bởi vì lo lắng cho vết thương của em gái nhỏ mà tâm tình u ám, “Câm mồm“. Bốn âm thanh cùng một lúc lập tức khiến những người rỗi việc muốn bị mắng im bặt, tự coi mình như bức tường nền ở phía sau.



Nghĩ một lát, Tiểu Tịnh Trần lấy ra một miếng dán vết thương từ trong túi áo. Bạch Húc Thần im lặng nửa ngày mới nói ra được một câu, “Ai cho em?”



“Ba cho em, ba nói nếu không cẩn thận làm mình bị thương thì dán cái này trước.”



Bạch Húc Thần: “...” Cậu có nên khen ngợi một tiếng rằng không hổ là chú út hay không?



Bạch Hi Cảnh rất hiểu Tiểu Tịnh Trần. Với năng lực của bé thì sẽ không có khả năng có nhiều vết thương nghiêm trọng, nhưng sẽ không tránh khỏi những vết thương nhỏ ngoài da. Tiểu Tịnh Trần khó tránh khỏi va chạm, cho nên anh sớm đã chuẩn bị cho bé rất nhiều băng dán vết thương, đề phòng trẻ con không hiểu chuyện, làm vết thương nhiễm bụi bặm, vết thương nhỏ sẽ biến thành vết thương lớn.



Cũng vì Bạch Hi Cảnh đã lường trước được điều này, ba người Bạch Lạc Thần, Bạch Học Thần và Bạch Vũ Thần càng kính ngưỡng chú út nhà mình hơn, như nước chảy cuồn cuộn không bao giờ hết, như dòng sông Hoàng Hà không bao giờ cạn. Bạch Húc Thần bị cặp mắt to tròn, đen lúng liếng của Tiểu Tịnh Trần nhìn chằm chằm, bên cạnh còn có ba em trai có bộ dạng như sắp khóc òa đến nơi, cậu đành bất lực thở dài, “Để anh đưa Tiểu Tịnh Trần đi xử lý vết thương. Ba đứa ở đây ngoan ngoãn ngồi chờ, nếu để anh biết các em dám bỏ mặc em gái mình mà đi chơi thì... Hừ hừ ~!



Ba thiếu niên lập tức đứng nghiêm, vểnh tai ưỡn ngực cùng kêu lên, “Bọn em đợi em gái quay trở lại mới đi chơi.”



Bạch Húc Thần hài lòng gật đầu, bế Tiểu Tịnh Trần đi tới phòng y tế của khu vui chơi xử lý vết thương. Ba thiếu niên chỉ có thể trơ mắt để cho đám người xếp phía sau lên tàu lượn, trông chờ mỏi mòn đợi em gái trở lại. Hu hu, hôm nay ra ngoài quên nhìn hoàng lịch rồi~!