Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 90 : Em gái ngốc nghếch cũng có lúc cứng rắn

Ngày đăng: 16:47 30/04/20


Do sự bố trí nhân lực hợp lí mà trò vũ trụ bay, thuyền hải tặc, máng trượt siêu tốc, mọi người đều chơi đủ rồi. Không ngoài dự đoán, những trò chơi mang tính kích thích như vũ trụ bay và thuyền hải tặc, Tiểu Tịnh Trần cố chấp chơi hết vòng này đến vòng khác. Khi chơi máng trượt siêu tốc, anh hai Bạch Tịch Thần còn cố ý đến tiệm cơm gần đó mua hai cái bao tay dùng một lần đeo vào cho Tiểu Tịnh Trần để tránh vết thương của bé bị dính nước.



Đương nhiên, khi liên quan tới vấn đề để bé bị thương, Tiểu Lục, Tiểu Thất và cả Bạch Lạc Thần đã bị anh hai, anh ba và anh tư lên án mạnh mẽ, chỉ là cách thức khiển trách của mỗi người lại khác nhau mà thôi. Ánh mắt sắc bén như phi đao của anh hai Bạch Tịch Thần phóng tới ba thiếu niên khiến bọn chúng lệ rơi đầy mặt, đau khổ sám hối, lập lời thề cương quyết phải bảo vệ em gái nhỏ thật tốt. Anh ba Bạch Uy Thần nhe răng cười kì dị, dọa cho ba đứa trực tiếp quỳ luôn không dám run rẩy. Mà anh tư Bạch Trạch Thần chỉ đẩy kính mắt, nhưng ánh mắt vô cảm như nhìn người chết khiến ba thiếu niên khiếp sợ quả quyết nằm ngay đơ giả chết. Còn sống thì nhất định chính là tội lỗi!



Trò cuối cùng mà mọi người cùng chơi chính là thuyền hải tặc, kết quả, khi vòng thứ hai kết thúc, người vốn dĩ có tinh lực dồi dào có thể so với vượn như Tiểu Tịnh Trần lại mềm nhũn cả người, dựa vào lan can, dọa mấy người anh họ sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài. Bạch Húc Thần vội vàng bế bé ra ngoài: “Làm sao thế này?”



Tiểu Tịnh Trần chóng mặt tựa vào vai Bạch Húc Thần, miệng uất ức mếu máo, yếu ớt, nghẹn ngào nói: “Đói quá~!”



Đám thiếu niên: “…” Em là người máy sao, vừa hết điện là ngã nhào ngay ra đường được, đến cả nguồn điện dự phòng cũng không có~!



Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, mấy thiếu niên bèn quyết định đi ăn cái gì đó trước đã. Quảng trường nhỏ ở trung tâm có rất nhiều xe bán đồ ăn, ở bên cạnh cũng có rất nhiều ghế dựa, từ xa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phưng phức. Tiểu Thất khịt mũi, đột nhiên ôm bụng, mặt mếu máo như sắp khóc nói: “Anh, em muốn đi tiểu.”



“Anh đi cùng em.” Tiểu Lục ngay lập tức đứng bên cạnh Tiểu Thất. Bạch Húc Thần bất đắc dĩ day trán, “Còn ai muốn đi nữa không?”



“Em.” Bạch Lạc Thần vóc dáng đã phát triển hết nhưng đầu óc thì lại chưa phát triển dứt khoát đứng ra khỏi hàng, Bạch Húc Thần khoát tay: “Đi đi, cẩn thận nhé!”



Nhà vệ sinh ở hơi xa, ba thiếu niên nắm tay nhau cùng chạy đi. Bạch Húc Thần đặt Tiểu Tịnh Trần ngồi xuống một chiếc ghế dài: “Anh đi mua đồ ăn, em ở đây chờ nhé, đừng chạy loạn đấy, biết chưa hả?”



Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn gật đầu, còn lại một mình anh tư Bạch Trạch Thần ngồi ở đây trông bé. Ba người Bạch Húc Thần, Bạch Tịch Thần và Bạch Uy Thần cùng đi mua đồ ăn. Đồ ăn cho tám người, một hai người chắc chắn cầm không nổi, ba người phỏng chừng còn có thể được.



Hai tay Tiểu Tịnh Trần đặt lên đầu gối, chậm rãi nghiêng người thò đầu qua, muốn xem xem rốt cuộc anh ba đang chơi cái gì mà tập trung tinh thần như vậy, từ lúc bắt đầu bước vào khu vui chơi thì đầu của anh ấy hầu như là không ngẩng lên lần nào. Kết quả, đến khi nhìn thấy rõ ràng màn hình máy tính bảng thì hai mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên, cái này hay đấy~!
Ý cười trên mặt ông chú lại sâu thêm vài phần, ông ta khom người xuống dịu dàng nói: “Bạn nhỏ, ba cháu kêu chú đến đón cháu về nhà, mau đi cùng chú nào.”



Nói xong, ông chú hèn hạ vươn tay đến hai nách của Tiểu Tịnh Trần chuẩn bị bế bé lên, Tiểu Tịnh Trần cũng không từ chối, chỉ chuyên tâm liếm kẹo mút.



Ông chú hèn hạ tự cho rằng kế hoạch đã thành công liền cười tươi như hoa cúc ba tư nở rộ, dùng sức bế Tiểu Tịnh Trần lên. Kết quả, Tiểu Tịnh Trần vẫn ngồi im ở trên ghế không nhúc nhích tí nào. Ông chú hèn hạ nghi hoặc nhíu mày, cánh tay dùng sức lắc lắc, đứa nhỏ này giống như là một bức tượng vậy, căn bản không thể nào dùng sức người mà lay động được.



Vẻ mặt Tiểu Tịnh Trần ngây thơ, nghiêm túc mà thành thật liếm cây kẹo, hoàn toàn là một bộ dạng ngốc nghếch không để ý đến chuyện bên ngoài. Chiếc máy tính bảng bị bé kẹp giữa hai chân, bàn tay khác của bé thì nắm vào mép ghế, các đốt ngón tay vững vàng móc dưới ghế, cũng đủ để cố định cơ thể của bé rồi!



Ông chú hèn hạ buộc lòng phải tăng thêm sức lực đến mức đỏ mặt tía tai, Tiểu Tịnh Trần từ đầu đến cuối giống như bị đóng đinh ở trên ghế, hoàn toàn không thấy nhúc nhích.



Ông chú hèn hạ trợn tròn mắt, chuyện gì thế này?



“Cạch cạch…” Tiểu Tịnh Trần không thỏa mãn với việc chỉ dùng đầu lưỡi liếm, bé liền gặm hai ba miếng ăn hết cây kẹo. Sau đó trả lại cho ông chú hèn hạ que kẹo không rồi nói: “Chú ơi, cám ơn kẹo của chú, ăn rất ngon ạ!”



Ông chú hèn hạ nhìn chằm chằm que kẹo nhỏ, im lặng không nói gì, sau đó nở nụ cười vặn vẹo: “Bạn nhỏ, ba cháu kêu chú đến đón cháu về nhà, mau đi theo chú rồi chú lại mua kẹo cho cháu ăn nhé!”



Tiểu Tịnh Trần lắc đầu, giọng trẻ con non nớt chính nghĩa hùng hồn: “Lần trước chú cũng nói như vậy, thế nhưng người ba bảo đến đón cháu là Lăng Phi chứ không phải chú.”



Ông chú hèn hạ… Tên buôn người trợn tròn mắt, hoàn toàn không thể nào đánh đồng đứa bé sáng sủa chính nghĩa hùng hồn trước mắt này cùng Tiểu Đầu Trọc ngốc nghếch lúc trước. Mẹ kiếp! Khắp khu vui chơi đâu đâu cũng mênh mông biển người, gồm trẻ nhỏ và thanh thiếu niên, vậy mà mình lại gặp phải “khách hàng cũ”. Rốt cuộc đây là cái nhân phẩm gì thế này?