Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 92 : Shield tìm tới cửa
Ngày đăng: 16:47 30/04/20
“Cháu gái ngoan, lại đây để bà nội ôm cái nào. Ừ, hình như lại nặng thêm một chút rồi.”
Vừa nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần, bà Bạch liền vui vẻ nở nụ cười như Thọ Tinh. Bà véo khuôn mặt bụ bẫm, sờ đôi tai như đĩnh vàng của cháu gái nhỏ, rồi xoa cái đầu hơi gai tay của bé, còn không quên thơm lên bàn tay mập mạp của nhóc con nữa... Hai bàn tay của bé đều được quấn băng gạc, sườn đốt ngón tay còn lộ ra vết máu mờ mờ khiến bà Bạch không nhịn được kêu lên sợ hãi: “Chuyện gì thế này?”
Bà Bạch vừa hỏi vừa dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn mấy thằng cháu nhà mình. Bạch Húc Thần sờ mũi, đang chuẩn bị tự nhận lỗi về mình, nhưng không ngờ Tiểu Thất đã lén lút chọc vào bắp chân của Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần đang nằm trong lòng bà nội đột nhiên lên tiếng: “Cháu bị lạc ở trong mê cung nên định trèo ra ngoài, không cẩn thận bị cành trúc quệt vào nên bị thương ạ!”
Điều Tiểu Tịnh Trần nói chắc chắn là sự thật, nhưng bé lại bỏ qua ảnh hưởng do Tiểu Lục, Tiểu Thất và Bạch Lạc Thần gây ra. Nếu như ba cậu thiếu niên này không vô thức đi vào mê cung theo hướng ngược lại với Tiểu Tịnh Trần, để một trong ba người đi cùng bé thì bé tuyệt đối sẽ không bị lạc đường đến nông nỗi phải trèo tường như thế.
Bạch Hi Cảnh hiểu rõ thuộc tính mù đường nghịch thiên của con gái cưng bảo bối nhà họ Bạch nên cũng không truy cứu nữa, ngược lại còn an ủi bà Bạch đang rất đau lòng. Nhưng vừa quay đầu lại, anh liền dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm mấy đứa cháu trai, dọa mấy thằng nhóc sợ đến mức vừa run cầm cập vừa rơi lệ.
Sau ngày Quốc tế Thiếu nhi, đám nhỏ rơi thẳng từ trên thiên đường xuống địa ngục – Sắp tới kì thi cuối kì rồi... Tiểu Tịnh Trần không phải đi học nên đương nhiên cảm thấy rất thoải mái. Hàng ngày, bé vẫn tiếp tục tập thể dục buổi sáng, giày vò Thái Bao, giày vò Màn Thầu, giày vò đám thiếu niên, giày vò đám đàn ông trong đội vệ sĩ, đủ các thể loại giày vò. Sau đó bé lại cùng cha đến công ty giết thời gian, di dời trận địa vào trong game online, giày vò quái nhỏ, giày vò tinh anh, giày vò Boss, giày vò cả những người chơi khác, giày vò Hệ thống, tiếp tục các loại giày vò. Cuộc sống của bé vừa phong phú lại vừa thỏa mãn.
Mới hơn năm giờ mà trời đã tờ mờ sáng, Tiểu Tịnh Trần một mình bước đi trên đường phố vắng vẻ. Tiểu Màn Thầu đã được hơn bốn tháng tuổi, mặc dù chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng đứng trên mặt đất cũng cao bằng nửa Tiểu Tịnh Trần, hơn nữa giống Husky lúc không cười trông có vẻ hung dữ, thậm chí còn hơi có khí phách như chú sói dữ. Từ sau khi Tiểu Tịnh Trần nuôi tóc trở lại, Tiểu Màn Thầu không còn cách nào nằm trên cái đầu trọc của bé nữa, bởi vì cái đầu của bé không những gai tay mà còn gai bụng... Tiểu Màn Thầu hăng hái chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng lại cọ vào người Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ yêu thương, hoặc sẽ bám vào người bé để đứng thẳng dậy. Hai chân của nó khoác lên bả vai Tiểu Tịnh Trần, cái lưỡi nhỏ liếm lên khuôn mặt trắng nõn nà của bé. Đi theo một người chủ từ bi, Tiểu Màn Thầu mỗi ngày chỉ có thể ăn củ cải, rau xanh và cơm trắng, lúc đầu nó cũng không thích ứng được, nhưng sau vài ngày, đói bụng cũng thành quen, cho nên nước miếng của nó thật ra không bẩn chút nào.
Tiểu Màn Thầu đột nhiên dừng lại, toàn thân phòng bị nhe răng gầm nhẹ về một phía: “Gâu gâu gâu.”
Tiểu Tịnh Trần dừng bước, nghi hoặc quay người: “Màn Thầu, em sao vậy? Mới sáng sớm đừng làm ầm ĩ gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác...!!”
Tiểu Tịnh Trần kinh ngạc trợn mắt, thừ người nhìn người đàn ông trông hơi quen mặt đang ngồi trên chiếc ghế ven đường cách đó không xa.
Cô gái tết tóc đuôi sam phía sau Diêu Tương Phi gật đầu với Bạch Hi Cảnh, rồi không nói một lời, khoanh tay đứng một bên làm bức tường, ánh mắt không tự chủ được mà liếc nhìn Tiểu Tịnh Trần. Diêu Tương Phi không hề để ý đến tư thế của đồng nghiệp, ánh mắt cô chỉ hướng về phía người đàn ông toàn thân mặc y phục màu trắng sau bàn làm việc. Ngay khi mới bước vào phòng làm việc, cô ta đã xông thẳng tới, vội vàng nói: “Tô Phóng chạy thoát rồi.”
So với sự kích động của Diêu Tương Phi, Bạch Hi Cảnh lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Anh xoa đầu của con gái bảo bối trong lòng, khẽ nhếch khóe miệng cười như không cười: “Rồi sao?”
Diêu Tương Phi hơi sững sờ, giống như mới sực tỉnh lại từ trong cơn mê, kinh ngạc hỏi: “Tô Phóng trốn thoát rồi, anh không lo lắng sao?”
Cô gái tết tóc đuôi sam nhếch mép khinh bỉ, Bạch Hi Cảnh khẽ xì một tiếng: “Đó là chuyện của mấy người, sao tôi phải lo lắng?”
“Nhưng chính con gái anh đã bắt hắn, anh không sợ hắn đến tìm con gái anh để trả thù... Á!” Diêu Tương Phi còn chưa nói xong thì đã bị một bàn tay cứng như sắt khóa chặt cổ họng, nhanh đến mức cô ta không có cả thời gian để phản ứng. Diêu Tương Phi mở to mắt sợ hãi, cố gắng ngửa cổ lên để đề phòng xương cổ của mình bị bóp vỡ, dư quang nơi khóe mắt khó khăn lắm mới nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy sát khí của Đại Sơn.
Trái tim Diêu Tương Phi lập tức nguội lạnh, không ngờ được rằng một thư ký thoạt nhìn thiếu đứng đắn giống như kẻ ăn chơi trác táng bên cạnh Bạch Hi Cảnh lại có thân thủ giỏi như vậy. Cô ta không khỏi âm thầm thất vọng vì sự kích động của bản thân. Đến cả người bên cạnh Bạch Hi Cảnh cũng chưa điều tra rõ đã nhảy vào hang hổ, quá ngu xuẩn!
Nghĩ tới đây, Diêu Tương Phi muốn tìm sự giúp đỡ từ cô gái tết tóc đuôi sam theo bản năng, nhưng cô gái kia lại tựa như không hề chú ý tới hoàn cảnh nguy hiểm của cô ta, ánh mắt nhìn lung tung không có mục đích khắp phòng, không hề nhìn Diêu Tương Phi. Diêu Tương Phi tức giận đến độ gần như cắn nát cả răng.
Bạch Hi Cảnh không thèm để ý đến sự giận dữ của Đại Sơn, tiếp tục cúi đầu cùng Tiểu Tịnh Trần nghịch ngón tay, trong giọng điệu bình tĩnh lại tràn ngập sát khí không thể xem nhẹ: “Kẻ dùng cực hình với hắn là mấy người, không liên quan chút nào đến con gái tôi. Muốn mượn tay tôi để bắt hắn? Ha, cô vẫn chưa tỉnh ngủ ư? Tôi không sợ nói cho cô biết, cho dù có mười Tô Phóng cũng không phải là đối thủ của con gái cưng của tôi. Cho nên, hắn ta căn bản không có tính uy hiếp gì đối với tôi hết.”
Diêu Tương Phi nhìn Tiểu Tịnh Trần đang cúi đầu nghịch ngón tay vô cùng vui vẻ với ánh mắt khó tin, không thể nào tưởng tượng được đứa trẻ còn chưa đủ tuổi học tiểu học lại có võ công giỏi như vậy, không khớp với tài liệu mà cô ta có được – Cái này không khoa học!