Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 107 :

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Đáng tiếc bọn họ đánh hồi lâu, mồ hôi đầm đìa, nhưng trước sau không phân thắng bại, cuối cùng lấy thực lực tương đương để kết thúc.



Lý Tiểu Tửu được xếp ở đội thứ năm, nhìn từng đội trước đấu xong, cậu thấy rất buồn phiền. Đội thứ tư là Vụ Phi Anh và một người có dị năng hệ thủy, cô bé kia cũng khoảng mười2bảy, mười tám tuổi, thoạt nhìn nhỏ nhắn yếu ớt, Vụ Phi Anh vốn có chút yếu tố bạo lực, không đến hai chiêu đã đánh ngã cô ta.



Đến lượt Tiểu Tửu và A Man liền có chuyện hay rồi. Bởi vì hai đứa trẻ đều mới bảy, tám tuổi, lại còn là một nam một nữ đánh nhau nên mọi người lập tức cười lớn.



Đông Bính Hầu7ho khan một tiếng, nói: “Bắt đầu đi!”



Lý Tiểu Tửu gật đầu và cảm thấy rất lúng túng, cũng may bây giờ A Man có thể hiểu được lời bọn họ nói, nếu là lúc trước thì thật sự quá khôi hài.



Không thể sử dụng dị năng, nhưng sức lực của bản thân hai người cũng rất lớn, tuy nhiên Lý Tiểu Tửu chắc chắn không bằng A1Man, nhất thời không cẩn thận suýt nữa đã bị một quyền của cô bé đánh bay.



Lý Tiểu Tửu ôm bụng đau đớn kêu lên. Cậu biết bây giờ không phải là vấn đề có nhường hay không, bây giờ cậu và A Man là kẻ địch. Nghĩ như vậy, cậu xoa nhẹ cái bụng, cũng đánh ra một quyền.



A Man tránh né rất nhanh, nhưng Lý Tiểu7Tửu ra tay cũng nhanh. Hai người đánh rất kịch liệt. Tuy nói là hai đứa trẻ, nhưng bọn họ học cũng không kém hơn người khác, từng chiêu từng thức đều gọn gàng, học được bảy tám phần những gì Đông Bính Hầu đã dạy.



Nhưng dù sao Lý Tiểu Tửu cũng là nam, cậu vẫn xem A Man là em gái. Liệu anh sẽ nhẫn tâm vung0nắm đấm đánh em gái mình sao?



Ban đầu đánh một quyền nặng nề qua, nhưng khi sắp rơi vào trên người A Man đã bị cậu cứng rắn chuyển hướng.



Nắm đấm không trúng đích, Lý Tiểu Tửu ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Đáng tiếc, cậu biết thương hương tiếc ngọc, nhưng A Man lại không hiểu. Khi cậu vừa đánh hụt, A Man đã dùng sức kéo làm cậu lảo đảo và nhào về phía trước. Còn tưởng cậu sẽ ngã, kết quả gáy bị người kéo lại, cậu trực tiếp bị A Man nhấc lên.



Xung quanh truyền đến tiếng cười của đám người dị năng. Lý Tiểu Tửu rất xấu hổ, cũng không dám đánh lại, dù sao người thắng nhất định là A Man.



Lúc đến lượt Bắc Mạch và người đàn ông ba mươi tuổi vạm vỡ kia lại càng vui hơn. Nhìn vóc dáng của người kia rõ ràng thường xuyên rèn luyện, Bắc Mạch so với anh ta quả thật mảnh mai không chịu nổi, nhưng nửa tháng huấn luyện chắc chắn không phải uổng phí, tốt xấu gì cậu bé cũng đỡ được vài chiêu.




Người phụ nữ quay đầu, không kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”



Lý Tiểu Tửu nhăn mặt nói: “Dì, cháu muốn đi tiểu một chút.”



Cậu ôm bụng, gương mặt nhăn nhó. Người phụ nữ kia thấy vậy, khẽ nhíu mày lộ vẻ ghét bỏ, nói: “Đi theo tôi, đừng có giở trò đấy. Chỗ này có rất nhiều người dị năng canh gác.” Cô ta nhìn gương mặt ngơ ngác của Lý Tiểu Tửu thì cảm thấy mình đàn gảy tai trâu, đứa trẻ nhỏ như vậy có thể biết cái gì?



Theo hướng cô ta chỉ, Lý Tiểu Tửu đi vào nhà vệ sinh. Bên trong rất rộng, quan trọng chính là có một cửa sổ nhỏ, chỉ có điều nó rất cao, lấy chiều cao của Lý Tiểu Tửu thì căn bản không lên nổi. Rõ ràng cô giúp việc cũng nghĩ vậy, cho nên mới yên tâm để cậu vào trong.



Đáng tiếc, Lý Tiểu Tửu đâu phải là người bình thường. Chờ tới khi cậu leo ra khỏi cửa sổ, chạy thật xa, cô giúp việc kia thấy bên trong quá yên tĩnh mới vội vàng đi xoay khóa cửa thì phát hiện nó đã bị khóa trái. Lúc này, cô ta mới thật sự sốt ruột, vội vàng tìm người phá cửa. Nhưng bên trong chỉ có tiếng nước chảy, làm gì còn thấy bóng dáng của Lý Tiểu Tửu nữa.



Lý Tiểu Tửu chạy rất xa, xung quanh đều là những biệt thự. Cậu không biết bây giờ mình đang ở đâu. Trời tối dần, cậu một mình lao trái rẽ phải. Cách đó không xa chợt có tiếng nói vọng lại. Cậu đi theo âm thanh, tới một vườn hoa có đèn sáng.



Bên trong có người đi lại xung quanh, còn có từng nhóm người tập trung lại bàn luận gì đó. Lý Tiểu Tửu chỉ thấy bọn họ mặc âu phục, đeo cravat, thoạt nhìn đặc biệt trịnh trọng. Phía xa còn có tiếng cười nói của vài đứa trẻ, cảm giác giống như cảnh tượng trước đây khi cậu đi tham gia đám cưới của người ta.



Trên bàn bày rất nhiều chiếc ly thủy tinh xếp thành hình kim tự tháp, bên trong chứa đầy chất lỏng, dưới ánh đèn chiếu xuống trông rất đẹp mắt. Lý Tiểu Tửu há hốc miệng, thán phục tới mức suýt nữa bật thốt thành tiếng, mắt thấy trên bàn còn có rất nhiều bánh ngọt, cậu vốn hơi đói, đôi mắt sáng ngời, nuốt nước bọt và chậm rãi tới gần.



Bên này, cậu đang ăn rất say sưa, nhưng không biết bộ dạng ăn ngấu nghiến của mình đã bị bao nhiêu người chú ý.



“Đứa bé kia là con nhà ai mà bất lịch sự như vậy?”



“...”



Lúc đầu, Lý Tiểu Tửu còn tưởng người bọn họ nói không phải là mình, nên không để ý, mãi đến khi cảm thấy phía sau càng lúc càng có nhiều ánh mắt nhìn mình, cậu mới quay đầu, thấy xung quanh có rất nhiều người đang nhìn cậu với vẻ ghét bỏ.