Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 113 :

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


“Dừng tay!” Lý Tiểu Tửu vừa vén mành thì nhìn thấy cảnh tượng này, khóe mắt cậu như muốn nứt ra!



“Anh…” Trong mơ hồ, Lý Long hình như nghe được giọng nói quen thuộc. Cậu bé không thấy đau đớn như trong tưởng tượng, không biết mình còn sống hay không. Cậu bé muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng như nghìn cân.



“A!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, kéo Lý Long khỏi mạch suy nghĩ. Cậu bé2cố mở mắt, nhìn thấy người phụ nữ hết sức đau đớn lùi lại mấy bước, con dao trong tay rơi xuống đất, phát ra một tiếng “keng” chói tai.



Nhưng ánh mắt cậu bé đang nhìn những dây leo màu lá xanh từ dưới đất mọc lên, nhìn như cái râu mềm nhưng lại giống như lưỡi dao sắc bén cắm sâu vào tay của người phụ nữ kia.



“Tiểu… Tiểu Long.” Lúc này Lý Tiểu Tửu mới bớt sợ, nhìn7con dao rơi trên mặt đất và gọi thử một tiếng.



Người phụ nữ còn đang ôm lấy cánh tay của mình và đau đớn kêu. Lý Tiểu Tửu không hiểu gì cả, cậu quá khủng hoảng, hốc mắt đỏ ửng. Mãi đến khi máu theo tay của người phụ nữ rơi xuống, cậu mới nhận ra có gì đó không đúng.



“A a.” Nghe thấy giọng nói của Lý Tiểu Tửu, Lý Long vội kêu lên không ngừng.



Lý Tiểu Tửu tiến1lên và nhìn thấy rõ bộ dạng của Lý Long lúc này, trái tim cậu thắt lại!



Lý Long vẫn còn choáng váng, khi nhìn thấy Lý Tiểu Tửu, cậu bé mới thấy yên tâm.



Lý Tiểu Tửu gần như run rẩy kéo mảnh vải rách trong miệng cậu bé ra. Cảm giác miệng chướng đau không còn, Lý Long thấy thoải mái hơn nhiều. Cậu bé vội vàng hét lên: “Anh, mau cứu Tiểu Ngư Nhi đi.”



Trên mặt cậu bé đầy7máu làm Lý Tiểu Tửu không thấy rõ bộ dạng cậu bé, cậu rất khó chịu. Nếu như cậu trở lại chậm một bước, cậu thật sự không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.



Mình rõ ràng đã nói sẽ bảo vệ tốt cho em trai, nhưng vì sơ suất của mình mà suýt nữa hại chết em.



Nước mắt không nhịn được tràn ra khỏi mi, cậu dùng sức lau mạnh. Nghe cậu bé nói vậy, cậu đỏ mắt0bế Tiểu Ngư Nhi còn hôn mê bất tỉnh bên cạnh.


Chỉ cần không cẩn thận, người chết tiếp theo chính là anh.



Con người thường đi tới chỗ cao, còn nước lại chảy chỗ trũng. Vì sống sót, có bao nhiêu người đạp lên thi thể xương cốt của đồng loại để bò lên.



Ở khu bắc, mỗi ngày đều có người bị chết, người mất tích, nhưng ai sẽ để ý chứ?



Nếu không phải tự mình trải qua, Lý Tiểu Tửu tuyệt đối không thể tin được con người có thể tàn nhẫn đến như vậy. Bất kể tình cảm mẹ con bọn họ sâu nặng tới mức nào, cậu cho rằng việc dùng thịt đứa trẻ khác nuôi con mình như vậy vẫn cực kỳ ích kỷ.



Những người bị chết đều vô tội!



Bởi vì sức khỏe của Lý Long, Lý Tiểu Tửu không cho cậu bé về nhà. Hai ngày nay, Vụ Khinh và Bắc Mạch không ở đây, chỉ có mấy người nên cũng không chật. Hơn nữa, từ sau khi chính phủ rời đi, trường học quản lý thả lỏng hơn rất nhiều, không gò bó giống như trước kia.



Ngày hôm sau, Tiểu Ngư Nhi đã được đón đi, có lẽ vì từng cùng Lý Long trải qua sinh tử, lúc đi cô bé rất lưu luyến, hai mắt đẫm lệ trông rất đáng thương.



Sau chuyện lần này, Lý Tiểu Tửu cũng không cho Lý Long ở một mình nữa. Gần đây, con chó sói ở trong không gian quá thoải mái, Lý Tiểu Tửu đưa nó cho Lý Long. Cho dù nó không lợi hại, nhưng có chút bảo đảm vẫn tốt hơn.



Ngày mai sẽ có danh sách sát hạch. Người trong trường học đều tới sớm. Buổi chiều, trên đường trở lại phòng ký túc, đám người Vụ Khinh đã nghe được rất nhiều tin tức, nghe nói nhân viên chấm sát hạch lần này sẽ do bốn gia tộc lớn phái ra, quân đội hình như cũng nhúng tay vào.



Bây giờ không giống với tác phong của chính phủ trước kia, tất cả mọi người có quyền lựa chọn của mình, bất luận anh muốn vào quân đội, hay vào bốn gia tộc lớn, hoặc tự lực cánh sinh đều được.



Bởi vì bây giờ người dị năng dần dần tăng nhanh, căn cứ cũng càng lúc càng chú trọng việc nghiên cứu về thức ăn, tuy không đến mức ăn ngon, nhưng mọi người vẫn có thể ăn no.



Người dị năng quật khởi sẽ nghênh đón một thời đại mới.



Lý Tiểu Tửu và Lý Long ngủ cùng một giường. Sau lần sát hạch này, bất kể thua hay thắng, cậu đều quyết định sẽ trở về căn cứ Hoành Quang. Bây giờ suy nghĩ lại, khi đó ngoại trừ không đủ ăn, làm gì có nhiều chuyện phiền lòng như bây giờ.