Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 116 :

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Có thể lần này rơi mạnh quá, qua một lúc lâu người phụ nữ kia vẫn chưa đứng dậy.



Người dị năng khác giành thắng lợi theo một cách vô cùng máu chó, kích động đến nỗi nhảy cẫng lên.



Một người khác vừa ngẩng đầu thì lại máu mũi chảy ròng ròng, mọi người nhìn2thấy đều có cảm giác vô cùng bất đắc dĩ. Cuối cùng cô ta được hai vệ sĩ đưa xuống.



Từng cặp người dị năng có năng lực không chênh lệch nhiều với nhau, sau nhiệt huyết sôi trào ban đầu qua đi, mọi người bắt đầu miễn cưỡng ngồi chờ đợi, một buổi sáng7đã trôi qua, nhưng vẫn chưa đến lượt đám người Lý Tiểu Tửu.



Vào lúc mọi người mệt mỏi muốn ngủ, một mùi thơm từ phía xa bay tới.



“Tôi ngất, thật là thơm, các anh có ngửi thấy không!” Khi hai người trên sân khấu đang đánh với khí thế mãnh liệt, đám người dị1năng ở phía dưới giật mình tỉnh giấc như ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức bay tới. Bọn họ trợn trừng mắt, không nhịn được kêu lên.



“Đúng vậy, có chuyện gì thế? Hình như là từ nhà ăn bên kia bay tới.”



“Đã mười hai giờ rồi sao? Hôm nay có chuyện gì vậy?7Không lẽ mặt trời mọc từ hướng tây sao? Nhà ăn thế mà cũng có ngày xào rau à?”



Mọi người đã lâu chưa ăn cơm đã không nhịn được chảy nước miếng ròng ròng, ngay cả hai người đang đánh trên sân khấu cũng bị mùi thơm này kích thích, thi đấu không tập0trung.



Cuối cùng, chờ đến khi trận đấu này kết thúc, người chủ trì mới bảo mọi người đi ăn cơm. Đám người dị năng phía dưới lập tức chạy về phía nhà bếp như ong vỡ tổ.



Khác với những cái bàn cũ nát trước kia, ngày hôm nay nhà ăn được thu dọn sạch sẽ một cách khác thường. Đám học sinh đi vội tới nhà ăn thấy vậy đều ngây người.



Ở giữa nhà ăn còn để một cái bàn lớn. Phía trên đặt các đĩa thức ăn còn nóng hổi.



Có người nuốt nước bọt muốn đi vào trong, nhưng bị người bảo vệ bên cạnh ngăn cản, chỉ tay về một cánh cửa khác, ý là chỗ đó mới là nơi anh nên đi.



Đám người dị năng rất buồn bực. Nhìn thấy đồ ăn ngon lướt qua bên cạnh, bọn họ thật sự không cam lòng.



Lúc này, người của bốn gia tộc lớn cùng quân đội mới chậm rãi đi tới nhà ăn. Phía sau còn một đám người đi theo, trận thế thật lớn!
“Không phải vậy, đây là...” Lý Tiểu Tửu bất đắc dĩ, nhưng còn chưa nói hết lời, Vũ Khinh Vũ đã kéo cậu đi về phía bàn ăn: “Nào, tới đây. Ở đây đều là món chú thích. Chúng ta đừng để ý tới bọn họ làm gì. Cháu qua đây cùng ăn, cho bọn họ chết đói đi.”



Càng tới gần bốn gia tộc lớn, Lý Tiểu Tửu càng cảm giác được những ánh mắt không ngừng quan sát cậu, cậu ho khan vài tiếng, giãy giụa nói: “Chú, không được đâu, trong phòng ký túc của cháu có người nấu cơm, cháu phải đi về trước.”



Bên kia, rau đang được gắp dở thì rơi xuống bàn, Phong Mạt Tinh Diệu nhìn thấy người mình ghét được kéo qua, kinh ngạc tới há hốc miệng.



Ở một bàn khác, một người phụ nữ nhìn thấy Lý Tiểu Tửu, trong mắt đầy tức giận, thúc vào một người phụ nữ khác đang ngồi im lặng ăn cơm. Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ương Ương, thấy cậu bé kia không?”



Người phụ nữ được gọi là Ương ương bất mãn liếc nhìn cô ta. Đang ăn cơm, không hiểu cô ta nổi cơn điên gì chứ? Chẳng biết tại sao dẫn theo gia tộc đến nương nhờ nhà mình thì cũng thôi, còn cả ngày đi theo mình. Cô đã sớm mất kiên nhẫn với cô ta. Bản thân người nhà của cô ta ngồi bên kia, cô ta cứ dày mặt chạy tới bàn ăn Lưu gia của cô ăn cơm, thật không biết trong đầu có ý xấu gì nữa.



“Cậu bé nào?” Cô miễn cưỡng ngẩng đầu liếc nhìn theo ngón tay của cô ta, xong không thấy có gì thú vị bèn cúi đầu tiếp tục ăn cơm.



Người phụ nữ bên cạnh thấy vậy, vội vàng kéo cô lại, nói: “Không phải lần trước tôi đã nói với cô rồi sao? Con thú biến dị của cô đã bị cậu ta nhặt đi.” Nói đến đây, vẻ mặt cô ta có phần giễu cợt.



“Hả?” Người phụ nữ bỏ quên giọng điệu kỳ quái của cô ta, nghiêm túc nhìn Lý Tiểu Tửu.



Người phụ nữ kia thấy cô đã có hứng thú, vội vàng nói: “Đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện. Lần trước tôi đã nói đó là thú biến dị của cô mà nó vẫn cướp đi, nhưng dị năng của cậu ta quá lợi hại, tôi đánh không nổi, có cần tôi phái người bắt cậu ta tới, đòi lại thú biến dị của cô không?”



Cô nhớ trước đây Lưu Ương rất cưng con thú biến dị này, chỉ có điều sau khi đấu thua con mèo đen của mình, cô mất mặt cho nên mới bỏ đi, sau đó vẫn không tìm được thú biến dị nào thích hợp với mình, mới nhớ tới con chó sói kia. Nghĩ tới đây, cô ta nghĩ ra một kế. Cô ta không dám đắc tội người của Vụ gia, nhưng Lưu gia - một trong bốn gia tộc lớn ra mặt, Vụ gia còn không phải tránh sang một bên sao?



Đến lúc đó ai còn có thể ngăn cản cô ta bắt Lý Tiểu Tửu, cô ta cũng không tin mình không xử lý nổi một đứa trẻ ranh!



Nghĩ đến đây, người phụ nữ âm thầm đắc ý. May là cô ta sớm bám lấy bốn gia tộc lớn, nếu không làm gì có thể nở mày nở mặt giống như bây giờ chứ?



Ngày tháng tốt đẹp sau này dường như lướt qua trước mắt, cô ta cười càng rạng rỡ hơn.



Lưu Ương nhìn thấy dáng vẻ thô bỉ của cô ta, đã biết người phụ nữ không an phận này đang có ý xấu, cô lắc đầu. Thấy cô ta nhìn mình với ánh mắt mong chờ, cô “A” một tiếng, cười lạnh nói: “Cô muốn tôi tranh thú biến dị với một đứa trẻ à? Cô coi tôi là người thế nào hả?”