Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế
Chương 14 : Dị năng hỏa ở trình độ cao nhất
Ngày đăng: 11:18 30/04/20
Mắt Lý Long ửng đỏ, khi giấy vừa dán lên trên tay, cậu bé thấy đau, lập tức kêu lên thành tiếng, nước mắt cũng giống như chuỗi hạt ngọc bị đứt, không ngừng rơi xuống.
“Anh... Hu hu...2Oa a...” Cậu bé vừa khiếp sợ lại vừa đau, không chịu nổi liền khóc rống lên. Trước đây Lý Long còn nhỏ, mỗi người đều xem cậu bé như bảo bối trong nhà, dỗ cho cậu ăn6ngon uống ngon, chưa từng có ai đối xử như vậy, nên cậu bé rất sợ hãi. Lẽ nào hai anh em lại gặp phải những người xấu mà cậu mình đã nói tới ư?
“Anh... Anh ơi... Bọn9họ là người xấu, gã đẩy em ngã, còn muốn bắt chúng ta đi nữa oa oa..” Lý Long nghẹn ngào, giơ ngón tay chỉ về phía người đàn ông bên cạnh gã mặt sẹo mà mách. Cho6dù ở trong hoàn cảnh mạt thế này, hai người lớn vẫn luôn cố gắng bảo vệ cậu bé. Nhưng hôm nay, không có ai bảo vệ, bọn họ phải làm gì bây giờ? “Đừng sợ, đã có8anh ở đây, bọn chúng sẽ không dám bắt chúng ta đi đâu.” Lý Tiểu Tửu đau lòng, lau nước mắt cho cậu bé và an ủi. Lúc trước, giọng nói này lọt vào trong tai hai người kia có vẻ đáng sợ, nhưng bây giờ lại có phần dịu dàng. Lý Tiểu Tửu rất sợ, cậu sợ một người thân nữa sẽ lại rời xa cậu, trong khi cậu không thể làm được gì cả. Người đàn ông mặt sẹo đối diện vừa nghe vậy thì bật cười, chỉ vào Lý Tiểu Tửu và nói với người đàn ông bên cạnh: “Anh họ, em có nghe nhầm không vậy? Đứa nhỏ này lại còn nói chúng ta không dám ha ha...” Người đàn ông liếc nhìn Lý Tiểu Tửu, giống như đang cười nhạo cậu không biết tự lượng sức mình: “Xi! Tao còn phải sợ một thằng nhóc thổi như mày sao?” “Này, thằng nhóc thối tha, hai đứa chúng mày bị điếc rồi à? Tao đã bảo mày nhanh lấy thức ăn ra mà?” Gã đã không muốn nói chuyện vô nghĩa nữa. Nếu hai đứa trẻ không nghe lời, vậy đừng trách gã không khách sáo. Gã bước nhanh tới, nhân lúc hai đứa trẻ không kịp chuẩn bị đã kéo Lý Long đang che vết thương qua. “A... Anh cứu em!” Lý Long sợ hãi kêu lên. Cậu bé hoàn toàn không ngờ được người này lại độc ác như vậy. Lý Tiểu Tửu kinh hãi, giơ tay ra muốn kéo cậu bé lại, nhưng chỉ chạm tới góc áo, người đã bị kéo đi mất rồi. Vành mắt cậu đỏ ửng giống như muốn nổ tung: “Ông buông em tôi ra.” Em trai cậu còn nhỏ như vậy, sao bọn họ có thể đối xử với nó thế chứ. Lý Tiểu Tửu rất tức giận. Cậu hận những người này. Vì sao người phụ nữ kia hại chết mẹ, bọn chúng còn muốn hại em trai của cậu nữa. Bọn chúng dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà làm như vậy chứ? Vào giây phút này, phẫn nộ và oán hận bị đè nén quá lâu chợt bùng nổ. Cậu chỉ hận không thể chém hai gã đàn ông trước mắt này thành vạn mảnh.
Cậu cúi đầu, đôi mắt giống như bị một bóng đen che phủ: “Thả em tôi ra!” Giọng nói khàn khàn mang theo rất nhiều cảm xúc, có phẫn nộ, đau khổ và cả oán hận.
Nhưng hình như người đàn ông kia không nghe ra được, gã lại lạnh lùng cười nói: “Ha, mày bảo tao thả thì tao thả sao? Mày nghĩ mày là ai chứ?”
Cổ tay của gã xiết chặt lấy cổ Lý Long một cách thô bạo, làm mặt cậu bé đỏ bừng vì khó thở.
“Thằng nhóc, chờ chúng tao lấy được thức ăn, xem tao có giết chết mày không? Ai bảo mày dám ngang bướng, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Tiếng kêu đau đớn không kéo dài quá lâu. Lúc này đã không còn nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông vừa đứng đó nữa, trên mặt đất chỉ còn lại một đống tro tàn màu đen. “Không! Đừng giết tôi...” Người đàn ông mặt sẹo sợ hãi muốn phát điên rồi, trên trán hắn không ngừng có mồ hôi nhỏ xuống, dù thấy ngứa ngáy khó nhịn nhưng hắn không dám lau. Hắn không thể tin được, một người rõ ràng luôn sớm chiều ở chung với mình lâu như vậy lại bị đốt thành tro bụi ở ngay trước mắt.
Hắn rất hối hận, tại sao mình lại muốn đi theo anh họ làm những chuyện xấu này, theo gã tới trêu chọc tên sát tinh này chứ? Không, đây là quái vật mới đúng! Người đàn ông mặt sẹo run rẩy, rất sợ một giây tiếp theo thôi, người chết sẽ là mình. Chạy! Trong lòng hắn có một tiếng nói đang bảo hắn chạy mau, nhưng hai chân giống như không nghe theo sự sai khiến, cứ cứng đờ tại chỗ mà không chịu nhúc nhích. Hắn suy sụp nhìn Lý Tiểu Tửu đi tới. Trời càng lúc càng tối, hắn không nhìn thấy rõ khuôn mặt của cậu bé, nhưng lại cảm nhận được hơi lạnh tràn vào trong người, phía dưới đột nhiên nóng lên. Ôi, hắn thật sự tiểu ra quần mất rồi.
Lý Tiểu Tửu dừng lại, lạnh lùng nhìn hắn: “Chết hay là cút?” Không để cho người đàn ông mặt sẹo có cơ hội trả lời, cậu giơ tay phải lên, ngọn lửa kia lập tức bốc lên trong tay cậu, phát ra những tiếng tí tách. “Không! Tôi cút, tôi cút ngay đây...” Người đàn ông mặt sẹo cảm thấy trái tim như muốn vỡ ra, bước chân lảo đảo lao vọt ra ngoài, giọng nói của hắn rất khẽ và yếu ớt, cổ họng tắc nghẹn, đau đớn. Nhưng hắn không quan tâm, cứ vén màn ngăn và lao vọt vào đám người bên ngoài.
Người bên ngoài chỉ cảm thấy có một làn gió thổi qua, chờ đến lúc bọn họ nhìn kỹ lại, đã thấy đũng quần của người đàn ông mặt sẹo kia ướt hết một nửa. Bọn họ còn chưa kịp cười chế nhạo, lại thấy hắn giống như một người điên, mắt đỏ ngầu, lao vọt về phía xa. Mọi người không hiểu ra sao, nhưng cũng không tính ở lại xem tới cùng nữa. Mỗi người đều về lều của mình, tất cả lại quên mất rằng ban đầu vốn có hai người đi vào trong.
Trong lều, đôi mắt Lý Long đỏ ửng, hai mắt lại sáng một cách lạ thường nhìn chằm chằm vào Lý Tiểu Tửu đang băng bó vết thương cho mình. Cậu bé mở miệng khen: “Anh, anh thật là lợi hại, có thể biến ra lửa giống như Tôn Ngộ Không trong ti vi vậy.” Cậu bé nói xong thì không nhịn được nữa, vung vẩy nắm đấm. Lý Tiểu Tửu mỉm cười không biết phải làm sao, thoạt nhìn gương mặt nhỏ nhắn càng tái nhợt hơn trước: “Anh làm sao có thể lợi hại như Tôn Ngộ Không được. Anh chỉ có thể biến ra lửa, nhưng Tôn Ngộ Không lại có bảy mươi hai phép biến hóa, còn có thể bay nữa cơ mà.”
ta không biết phải am no, hon nhan giang mặt nhỏ nhắn càng ta học han true”Anh làm sao có thể bị hại như Tôn Ngộ Không được anh chỉ có thể biến