Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế
Chương 6 : Hy vọng tiêu tan
Ngày đăng: 11:18 30/04/20
Khi Trương Chẩn nhìn thấy quái vật bên ngoài càng lúc càng nhiều, nhưng mình vẫn không thể nào gọi điện thoại cho con trai được, có lúc ông đã cho rằng con trai đã bị hại, vì thế ông rất đau khổ! "S Nhưng bây giờ, con trai ông gọi điện thoại đến, còn khỏe mạnh và gọi ông là bố, người đàn ông suốt mấy chục năm chưa từng rơi nước mắt, lúc này lại kích động tới mức mắt đỏ hoe. Trương Niệm không biết phải làm sao: “Bổ, không phải con muốn cho bố một bất ngờ sao!” “Bất ngờ cái rắm à, bố thấy con cho bố sợ hãi thì có!” Trong điện thoại lại vọng ra một tiếng hét lớn. Trương Niệm vội vàng nhận sai nói: “Vâng vâng vâng! Con sai rồi, con sai rồi được chưa!” Nghe con trai nhận lỗi, vẻ giận dữ trên gương mặt Trương Chấn đã vơi bớt, thay vào đó sự âm trầm.
“Con trai, con nói con gặp phải quái vật tấn công trên tàu à? Vậy bây giờ còn bao nhiêu người sống sót?”
Trương Niệm suy nghĩ một lát mới nói: “Chắc khoảng bốn mươi, năm mươi người ạ! Ban đầu con ngồi ở toa tàu số 8, bây giờ đang trốn trong phòng rửa tay ở toa tàu số 5. Con cũng không biết các toa sau có bị tấn công không.”
“Vậy các con cứ ở trên đó, tốt nhất đừng đi ra ngoài, chờ bổ cho người tới đón con, nhớ chưa? Con nhất định phải đợi đến khi có người tới cứu thì mới được xuống tàu đấy.” Ông nói xong lại thở dài: “Bây giờ bên ngoài đang hỗn loạn, bố không ở bên cạnh con thì con nhất định phải chú ý an toàn.
Trương Niệm thấy khó hiểu hỏi: “Bố, con sẽ cẩn thận. Nhưng bố bảo bên ngoài đang hỗn loạn là sao?” Vừa nghe anh hỏi vậy, Trương Chấn lại tức giận, giọng nói tự nhiên lớn hơn: “Còn sao nữa? Con cho rằng quái vật chỉ xuất hiện ở trên tàu hỏa con đang ngồi thôi à? Bây giờ không chỉ ở thành phố A, cả nước ta đều xuất hiện rất nhiều quái vật, trừ khi bị bắn nổ đầu, nếu không chúng sẽ không chết, vẫn có thể tiếp tục tấn công người. Người nào bị cào, cắn trầy xước đều sẽ biến thành đồng loại của chúng, không một ai may mắn tránh thoát được. Bây giờ bến ngoài còn không an toàn bằng trên tàu của con đâu!”
Cái gì?
Trương Niệm sững sờ.
Trương Chấn nói sơ qua tình hình, căn dặn con trai chú ý an toàn rồi cúp điện thoại. Gương mặt Trương Niệm trắng bệch. Trong đêm qua, đã có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao những người đang sống lại biến thành quái vật được? Anh thật sự không hiểu nổi.
Lý Cường nhận lại điện thoại, thấy vẻ mặt anh rất khó coi, anh ta nhíu mày hỏi: “Cậu... sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì hay sao mà trông mặt cậu tệ thế.”
Trương Niệm không biết phải nói cho bọn họ biết tin tức này thế nào. Trong giây lát, vẻ mặt anh rất khó coi. Mấy người kia ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn!
Chuyện gì xảy ra vậy? Đây là suy nghĩ trong lòng đám người lúc này! “Reng reng reng...” Đột nhiên, không biết là điện thoại của ai trong đám người đổ chuông, mọi người giật mình, đồng loạt nhìn về phía chỗ âm thanh phát ra.
Lý Cường lúng túng lấy điện thoại di động của mình ra. Đó là một số điện thoại lạ hoắc.
Trương Niệm liếc nhìn và nhíu mày nói: “Cường tử, đó là điện thoại của bố tôi!” Anh nói xong thì cầm lấy chiếc điện thoại.
Trương Niệm còn chưa kịp mở miệng, bên trong lại vọng ra giọng nói sốt ruột của bố anh: “Con trai! Mọi người đừng đi ra ngoài, cố gắng trốn ở chỗ an toàn đi. Bên bố vừa nhận được tin tức, quân đội được phái tới nhà ga để giải cứu đã bị giết chết hết rồi. Bây giờ nhà ga đang bị chiếm đóng. Con nhớ phải bảo vệ mình thật tốt. Bổ sẽ cố gắng tới sớm! Con nhớ kỹ! Nhất định phải chờ bố đấy...”
“Tút tút...” Trương Niệm còn chưa kịp phản ứng, cuộc điện thoại đã bị ngắt. âm thanh của điện thoại di động kiểu cũ rất lớn, gần như tất cả mọi người đều nghe được tin tức này, bọn họ chấn động nhìn chiếc điện thoại trong tay Trương Niệm, rõ ràng không thể tin tưởng được. Đã bị giết chết hết ư? Những quái vật kia là gì vậy? Vì sao một người đang sống sờ sờ lại biến thành như vậy, thậm chí cả quân đội cũng không thể giết được. Vậy bọn họ nên làm gì bây giờ? Lẽ nào phải ở chỗ này chờ chết sao?
“Gào gào!”
Xung quanh đều có tiếng thú hoang kêu gào đang nhanh chóng tới gần. Dần dần, rất nhiều quái vật xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, bọn họ khiếp sợ tới mức ngây người. Với số lượng như vậy, cho dù tất cả bọn họ có cộng lại cũng không đủ để chúng ăn một miếng đấu. Không ai để ý tới trên cửa sổ tầng hai cách đó không xa có đôi mắt đầy vẻ tham lam đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, trong miệng không ngừng nhỏ xuống chất nhầy. Đột nhiên có tiếng động mạnh truyền đến, đánh thức đám người đang khiếp sợ. Bọn họ nhìn theo tiếng động thì thấy một con quái vật đang đứng ở bên cửa sổ.
m!
Chỉ với vài cái đập, cửa sổ bằng thủy tinh đã vỡ thành từng mảnh.