Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 62 :

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


Dương Nam há hốc miệng: “Vậy cô bé ăn cái gì?”



Lý Tiểu Tửu nhìn những người xung quanh, khẽ “Suỵt!” một tiếng: “Đây là bí mật.”



Dương Nam trợn trừng mắt, anh mới không thèm tò mò đâu!



Sau khi ăn cơm xong, ai nấy mỗi người đi một ngả. Lý Long nắm chặt tay cậu không buông. Từ Kinh không có cách nào, đành nói: “Để cho cậu bé đi theo đi!”



Sau đó, đội ngũ vốn2chỉ có hai người đã có thêm hai đứa trẻ chen vào. Ngay cả Đại Bạch cũng chết sống không muốn đi. Cuối cùng mọi người đành chịu thua mấy nhân vật đáng yêu này, anh em Dương Phàm cũng đi theo, Cuối cùng chỉ còn lại Lưu Luyến và Mạnh Đào nhăn nhó đi về.



Lý Tiểu Tửu không tưởng tượng được trung tâm đào tạo không phải ở giữa căn cứ, mà ở giáp7khu tây và khu bắc, chỗ người qua lại hỗn loạn.



Chẳng qua khi đến nơi, Lý Tiểu Tửu trợn trừng mắt, ở đây mà là trung tâm đào tạo gì chứ? Đây... rõ ràng là một trường học!



Cậu từng vào trường học, tất nhiên biết trường học là thế nào. Cho dù nơi đây khác trường cậu đã học một trời một vực, nhưng cậu vẫn hiểu được dấu hiệu ở phía trên.



Càng đi vào1trong, người đi lại càng ít, xung quanh còn có rất nhiều người bên quân đội tuần tra canh gác, có thể thấy ở đây thật sự không phải là nơi mà ai cũng có thể vào được.



Nhiều người ở nơi khác rất cao ngạo, nhưng đi tới này đều phải xếp hàng. Bởi vậy, bọn họ mới vừa đi tới cửa lớn đã bị nhân viên bên cạnh lạnh lùng bảo đi xếp hàng7đăng ký.



Chỉ cần ghi tên và số thứ tự ở trong căn cứ, thật ra cũng đơn giản. Lý Tiểu Tửu nghiêng đầu liếc nhìn đội ngũ phía trước, nhìn thấy người dị năng tên là “Mộng Hân” hôm qua. Cậu rụt cổ lại, đứng đoàng hoàng. Chẳng bao lâu đã đến lượt bọn họ.



Chờ vào trong trường học, Lý Tiểu Tửu mới biết được, hóa ra trước mạt thế nơi này là đại học0nổi danh nhất Kinh Đô. Chỉ có điều, bây giờ còn ai có tâm tình đi học nữa? Căn cứ đương nhiên sẽ không lãng phí một nơi tốt như vậy, cho nên khi nhóm người dị năng đầu tiên xuất hiện, căn cứ đã bắt đầu thu dọn nơi đây, bồi dưỡng bọn họ mới có rất nhiều người dị năng làm việc cho căn cứ như bây giờ.



Trong sân vận động còn có từng hàng người đứng, thấy trường học đột nhiên có nhiều người tới như vậy, cho rằng bọn họ đều là người dị năng nên tò mò nhìn qua.



Giáo viên phía trước thấy vậy, hét lớn một tiếng: “Nhìn cái gì, chưa từng thấy người sao?”



Dáng vẻ hung ác không chỉ dọa đám người có dị năng đang ngẩn người, cũng dọa cho Lý Tiểu Tửu sợ đến sững người. Lý Long càng hoảng sợ trợn tròn mắt, nghĩ sau này anh mình còn phải gặp người như vậy, trong lòng cậu bé bắt đầu lo lắng.



Người giáo viên kia ở xa, gã ta không thấy rõ mặt của đám người Từ Kinh, vừa đi vừa quát: “Bên kia, tránh xa một chút, đứng có quấy rầy học sinh của tôi...” Kết quả, chờ đến khi gã ta nhìn thấy rõ bọn họ, mắt trợn trừng và chỉ vào Từ Kinh đang đi phía trước, bộ dạng không thể nào tưởng tượng nổi: “Anh, Từ Kinh, anh quay về làm gì?”




Nhân viên đăng ký cảm thấy đầu choáng váng mơ hồ, hệ hỏa biến dị... hệ biến dị...



Anh ta đột nhiên vỗ bàn một cái, trừng mắt nhìn Từ Kinh nói: “Không ngờ anh là người dị năng hệ biến dị!!”



Từ Kinh nhìn anh ta giống như nhìn một kẻ ngu ngốc. Lý Tiểu Tửu nhón chân lên, bất đắc dĩ nói: “Chú, cháu mới là Lý Tiểu Tửu...”



Nhân viên đăng ký vẫn chìm đắm trong chấn động về dị năng hệ biến dị. Phải biết rằng, mỗi ngày anh ta đều ngồi ở đây ghi tên, rất nhiều người dị năng đi vào, nhưng hệ biến dị còn không đủ mười đầu ngón tay. Ngày hôm nay anh ta gặp vận may gì, chân trước mới vừa có một người dị năng hệ tinh thần rời đi, chân sau đã có một người dị năng hệ biến dị đến.



Nhân viên đăng ký tỏ vẻ, bây giờ tâm trạng của anh ta rất phức tạp, rất có khả năng chạm cái sẽ nổ đấy!



Kết quả Lý Tiểu Tửu gọi một tiếng “chú”, anh ta hoảng sợ một lúc lâu vẫn nói không ra lời.



Anh ta chỉ vào Lý Tiểu Tửu, tay run rẩy hỏi: “Cháu vừa nói gì, chú không nghe rõ.”



Lý Tiểu Tửu trợn trừng mắt: “Cháu nói, cháu mới là Lý Tiểu Tửu.”



Nhân viên đăng ký cảm thấy buồn cười, trên mặt đột nhiên thấy khô nóng.



Dương Nam là người không sợ trời không sợ đất, thấy bộ dạng anh ta khó có thể tiếp nhận như vậy, liền cắm một dao vào tim của anh ta: “Cho nên anh đừng nhìn chằm chằm vào lão đại của chúng tôi nữa, chúng tôi sẽ hiểu nhầm đấy...”



Nhân viên đăng ký sửng sốt hết một giây mới hiểu rõ ý của anh, sau đó tai cũng đỏ bừng.



Anh ta cố gắng bình tĩnh lại, nắm tay ho khan vài tiếng: “Vừa rồi chỉ đùa với các anh thôi, đừng để bụng, đừng để bụng nhé!”



Ai nấy đều rất không nể tình cười ra tiếng.



Nhân viên đăng ký: Sao anh ta thấy mình ngu như vậy chứ!



Anh ta đứng lên, nói với bọn họ: “Thân phận đã xác định chính xác, bây giờ tôi sẽ dẫn cháu tới phòng học, các anh có thể về trước.”