Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 72 :

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


Cho dù người phụ nữ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.



Lý Tiểu Tửu nghe đến đó, không rõ vì sao người này nhất định phải đi, nhưng lấy thái độ của gã2với mình thì chắc chắn không tốt.



Cậu xoay người muốn đi, đã nghe dưới chân rắc một tiếng, cậu giẫm lên nhánh cây, vẻ mặt lập tức biến đổi.



Hai người đồng thời quay đầu7lại: “Ai?”



Người đàn ông bước qua, giọng điệu hung ác: “Ai ở đó? Đi ra cho tôi.”



Cho dù tốc độ của Lý Tiểu Tửu có nhanh, lúc này muốn chạy cũng không kịp.



Quách Khánh1Dương chậm rãi giơ tay lên, ngưng kết ra một mũi tên băng, rõ ràng muốn dồn người khác vào chỗ chết!



Mà khi gã đi tới sau hòn giả sơn, mũi tên băng ném7ra đã bay vào khoảng không.



Gã nhíu mày nhìn nơi đó không có một bóng người, vẻ mặt rất khó coi.



Rốt cuộc là ai? Cho dù là người dị năng tốc độ, lúc rời0đi cũng sẽ có không khí dao động, nhưng gã hoàn toàn không cảm giác được, chẳng lẽ đã nghe nhầm rồi sao?



Cô giáo kia cũng đi lên, nhìn nơi đó trống không thì vẻ mặt trắng bệch.



Nếu không phải bọn họ nghe nhầm, với thực lực như vậy, bọn họ chắc hẳn không đắc tội nổi.



Cô ta nhìn Quách Khánh Dương, trong giọng nói có chút hoảng loạn: “Chúng ta làm thế nào bây giờ?”



Nếu như người này nói chuyện của hai người bọn họ ra ngoài, bọn họ thật sự tiêu rồi.



Quách Khánh Dương thâm trầm nói: “Có lẽ là một người dị năng tốc độ. Để anh đi điều tra thử.”



Nếu như Lý Tiểu Tửu thật sự chạy, lấy tốc độ của cậu, hai người chắc chắn sẽ nhìn thấy, nhưng cậu không ngốc. Vào giây phút nguy cấp, cậu đã tiến vào không gian, cho nên hai người không phát hiện được, chỉ có thể suy nghĩ theo hướng người dị năng tốc độ.



Đứng ở trước mảnh đất, Lý Tiểu Tửu phải lên tiếng thán phục. Khoai tây trồng đã xanh mượt một mảnh, tất cả đều đã chín.



Cậu nhanh chóng nhổ khoai tây lên, gỡ củ ra và trồng xuống lần nữa.



Lý Tiểu Tửu không biết mình đã ở đây bao lâu, nhưng không dám đi ra ngoài, chỉ sợ vừa ra sẽ gặp hai người kia.
“Dừng!” Dương Nam xem thường. Hừ hừ, bảo dưỡng là gì chứ? Anh ngửa đầu lên: “Em còn trẻ lắm đấy.”



Ai nấy đều trợn trừng mắt, quay người rời đi.



Dương Nam dậm chân đuổi theo: “Có cho anh em chút mặt mũi nào không? Em nói là sự thật mà.”



So với trong ký túc xá thoang thoảng mùi mồ hôi, Lý Tiểu Tửu về đến nhà, chỉ cảm thấy không khí thật trong lành.



Cậu dựa vào trên ghế sô-pha, nhìn Lý Long đứng bên cạnh vung quyền. Đừng thấy cậu bé còn nhỏ, nhưng đánh quyền rất có khí thế và sức lực, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trời lạnh mà trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi.



Mặc dù trẻ con không nhớ lâu, nhưng rất cố chấp, giống như coi trọng một món đồ chơi thì nhất định phải có bằng được.



Lý Long cũng giống vậy, trong lòng vốn có ý muốn trở nên mạnh mẽ, đến khi phải rời xa Lý Tiểu Tửu, cậu bé thấy hết sức căng thẳng, trong ngày trở về, cậu bé đã quấn quýt lấy Dương Nam. Vì muốn tạo dựng căn bản cho cậu bé, Mạnh Đào đã dạy bộ quyền này.



Mạnh Đào vốn là người nghiêm túc, khi đã dạy thì sẽ không quan tâm anh lớn hay nhỏ. Lý Long nhiều lần sợ đến mức nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cố gắng không rơi xuống.



Mấy người còn lại nhìn thấy, cho dù không đành lòng nhưng không ai ngăn cản cậu bé. Dù sao quá trình trở nên mạnh mẽ cũng không đơn giản như vậy.



Buổi tối, Từ Kinh trở về cùng Mạnh Đào, vẻ mặt hơi nặng nề. Không biết tại sao, trong khu bắc đã xuất hiện bóng dáng của zombie. Hơn nữa còn vào buổi tối, chờ tới lúc phát hiện thì đã chết vài người.



Đây vốn không phải là chuyện gì lớn, nhưng người khu bắc là nhiều nhất, nếu không tìm ra và loại bỏ nguồn gốc tai họa, điều này sẽ không chỉ ảnh hưởng đến khu bắc nữa.



Xảy ra vài chuyện như thế, dân thường ở khu bắc đã có vài kẻ bắt đầu gây rắc rối, căn cứ vẫn đang cố gắng khống chế.



Lý Tiểu Tửu nhớ tới cô chủ quán và con gái của cô ở khu bắc, thật ra có chút lo lắng. Sáng sớm hôm sau, cậu lôi kéo Dương Nam dẫn bọn họ qua đó.



Cũng may là khu bắc lớn, nơi zombie xuất hiện chỉ là một khu vực mà thôi, mẹ con bọn họ may mắn ở khá xa nên không xảy ra chuyện gì.



Chỉ có điều khi bọn họ gặp lại cô, thấy người không ổn bằng lần trước, bây giờ sắc mặt trắng bệch, viền mắt thâm đen, có thể thấy cô đã rất sợ hãi.



Dương Nam đón Tiểu Ngư Nhi trong tay cô, nói: “Chị Lưu, chị không cần lo lắng làm gì. Mấy con zombie này đều bị tiêu diệt rồi, bây giờ căn cứ đang lục soát, không có việc gì đâu.”



Lưu Vinh nhìn anh cười biết ơn. Khi zombie xuất hiện, cô sợ đến mức không dám ra khỏi cửa, ban đêm thậm chí không dám nhắm mắt, chỉ sợ mấy con quái vật kia sẽ đột nhiên nhào vào.



Cho dù căn cứ nhanh chóng tiêu diệt chúng nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy không yên tâm.