Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 86 :

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Ôi, sờ được rồi! Ánh mắt Lý Tiểu Tửu lập tức sáng lên, bàn tay nhỏ bé xoa vài cái và nheo mắt lại đầy vẻ hưởng thụ, cảm giác sờ vào thật là thoải mái.



Sau khi con hổ lớn thấy cậu không có ác ý, thân2hổ đang căng ra dần dần thả lỏng.



Lý Tiểu Tửu lấy từ trong không gian ra mấy hộp thức ăn, mở ra và đặt ở trước mặt nó, ra hiệu cho nó ăn.



Vì đề phòng Đại Bạch nổi thú tính, cậu đưa cho Lý Long một hộp7đồ ăn, bảo cậu bé mang Đại Bạch sang chỗ khác ăn.



Lý Long lập tức hiểu ra và ôm Đại Bạch đi tới một góc, chậm rãi đút đồ ăn cho nó.



Con hổ lớn nhíu mày. Một mùi thơm mà nó chưa từng ngửi thấy thoảng qua1đầu mũi. Từ sau khi biến dị, nó bắt được cái gì thì ăn cái đó, hoàn toàn chỉ để lấp đầy bụng mà thôi.



Nó hít mũi, thè lưỡi liếm thử, mắt lập tức trợn trừng. Đây là thứ gì mà ngon quá vậy?



Chuyện có thể dùng7thức ăn giải quyết được, Lý Tiểu Tửu sẽ không suy nghĩ nhiều tới cách khác nữa, cậu rất bất mãn với cách mà khu năm đối xử với động vật như thế.



Vì tránh con hổ lớn bị bọn họ làm hại, Lý Tiểu Tửu quyết định0cậu sẽ bao nuôi nó!



Dù sao nuôi một con cũng là nuôi, hai con cũng là nuôi, cũng không có ảnh hưởng gì với cậu.



Hai anh em Dương Phàm nghe cậu đề nghị vậy thì dứt khoát từ chối.



“Cháu nuôi nó ở đâu? Cháu cũng không xem dạ dày của nó lớn tới mức nào chứ, những thức ăn cháu lấy được cũng chẳng đủ để nó ăn được mấy ngày.”



Dương Nam cũng không đồng ý lắc đầu: “Tiểu Tửu, thú hoang cũng không dễ nuôi đâu. Cẩn thận không đến lúc đó nuôi hổ mắc họa đấy.”
Trước đây, khi Lâm Nhân vừa vào căn cứ đã được người của tiểu đội dị năng đưa đến ký túc xá. Từ đó trở đi, ký túc xá đã thành nhà của cậu ta.



Ai có thể tưởng tượng được, vào thứ bảy chủ nhật khi tất cả mọi người về nhà, cả trường chỉ còn một mình cậu ta?



Lý Tiểu Tửu nghe xong cũng cảm thấy trong lòng chua xót.



Bọn họ đi vào trường học. Mấy ngày qua không phải lên lớp, các học sinh cũng thấy vui vẻ thoải mái. Rất nhiều người tới bãi tập luyện tập dị năng và đấu với nhau. Lý Tiểu Tửu đã nhiều lần nhìn thấy cảnh tượng như vậy nên không tò mò nữa. Mọi người trực tiếp đi về phía ký túc xá nam.



Lâm Nhân này cũng thật thảm, phải ở tầng cao nhất, cũng may ký túc xá mới chỉ bảy tầng mà thôi.



Bọn họ vừa đi lên trên tầng, đã thấy có người mặc quần cộc màu đỏ chạy ra, trong miệng còn không ngừng huýt sáo, trong tay đang ôm chăn. Chắc hắn muốn đi phơi đồ. Mọi người đều là người đàn ông nên không thấy có vấn đề gì. Chỉ có Vụ Phi Anh là lúng túng.



Người đàn ông kia cũng không ngờ sẽ có nhiều người tới đây, quan trọng hơn còn có con gái. Hắn vội vàng dùng chiếc chăn trong tay che trước người, lùi vào trong phòng ký túc.



Vụ Khinh nhíu mày nhìn người đàn ông kia, sau đó bất mãn nhìn Vụ Phi Anh đang mặt đỏ tía tai bên cạnh nói: “Đã bảo em đừng tới còn cứ đòi tới, đáng đời.”



Vụ Phi Anh vốn đang tức giận, cô làm sao có thể đoán được lúc này còn có người không sợ lạnh, cởi trần chạy ra chứ? Vừa nghe Vụ Khinh nói vậy, cô càng tức giận hơn, hét lên: “Không đi, không đi nữa.” Cô xoay người chạy đi xuống tầng.



Vụ Khinh không ngờ cô đột nhiên tức giận. Bình thường nhìn dáng vẻ cô tùy tiện, còn tưởng không để ý những chuyện này. Giờ thì hay rồi, chiếc thuyền nhỏ hữu nghị nói lật là lật, anh còn có thể nói gì nữa?



Lý Tiểu Tửu và Bắc Mạch liếc nhìn nhau, có phần bất đắc dĩ. Khi nhìn về phía Vụ Khinh, trong mắt bọn họ có chút thương hại.



Bị hai người nhìn như vậy, Vụ Khinh cảm thấy da đầu tê dại, anh không khỏi lùi lại hai bước và cảnh giác nói: “Ánh mắt bọn em như vậy là sao?”