Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ

Chương 1 : Sống lại

Ngày đăng: 09:36 18/04/20


“Ảnh hậu nổi tiếng Du Yến sử dụng ma túy bị bắt giam, bị bắt cùng cô còn có ngôi sao mới nổi có triển vọng trong giới điện ảnh Kỷ Hải...”



“Nghệ sĩ nổi tiếng Kỷ Hải cùng Du Yến sử dụng ma túy bị bắt, scandal của hai người đã được xác thực...”



“Du Yến vì dính líu đến ma túy nên bị bắt, thương hiệu hợp tác lâu dài với cô công bố đổi người, cũng đưa việc Du Yến gây ảnh hưởng đến danh tiếng thương hiệu ra khiếu nại pháp lý...”



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



“Vì chuyện của Du Yến, giá cổ phiếu của giải trí Du Thị xuất hiện dao động trên diện rộng, chủ tịch Du Thị Du Chính Thiên ngất xỉutrong hội nghị cổ đông, trước mắt đang cấp cứu trong bệnh viện...”



“Lưu Lực người đại diện của Kỷ Hải đã giận dữ chỉ trích trên Weibo rằng Kỷ Hải là người bị ‘dạy hư’, cũng quyết liệt khiển trách người trong giới giải trí thầm giở trò quy tắc ngầm, ám chỉ Kỷ Hải bất đắc dĩ đi theo quy tắc ngầm ấy.....”



...



Tin tức giải trí của hai ngày nay bị cái tên Du Yến này chiếm đóng, bài viết đứng đầu top bốn trên Weibo...Đều nói về Du Yến, nào là sử dụng ma túy, scandal, quy tắc ngầm,... Tất cả tin tức đều chứng minh cô là người tội ác tày trời, những ngôi sao không có giao tình với cô đều thầm thấy may mắn, còn những kẻ có chút qua lại liền lập tức phủi sạch quan hệ, có một số còn lấy thân phận người biết chuyện để bỏ đá xuống giếng.



Mỗi người một lời, các chuyên gia đứng ra bình luận trên Weibo về sự ảnh hưởng của chuyện này, cuối cùng thuận tiện khiển trách vì có loại người như Du Yến tồn tại, giới giải trí mới trở nên tệ hại như thế.



Chỉ trong một đêm, Du Yến từ một ngôi sao lớn nổi tiếng biến thành chuột qua đường, ranh giới giữa thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một khoảng nhỏ.



Người không quen biết nhìn thấy tin nóng hổi này chỉ cảm thán một tiếng: Cô gái này đã đắc tội với ai rồi chăng?



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.




Tầm mắt chạm phải di động trên đầu giường, chiếc di động này đã sớm lỗi thời rồi, giơ tay cầm lên nhìn thời gian một cái, Du Yến sững sốt trợn to mắt, thời gian lại quay về đến năm thứ hai cô kết hôn với Cố Hành Viễn, chẳng lẽ ký ức trong khoảng thời gian đó thật sự là một giấc mơ? Hay là đã xuyên không? Quay về bảy năm về trước?



Vẫn chưa kịp nghĩ nhiều, di động vang lên, nhìn thấy chữ “Bố” xuất hiện trên màn hình, Du Yến vội vàng nghe máy “Bố ơi!” bởi vì bi thương còn tồn đọng trong lòng, cho nên tiếng gọi bố này của cô kích động ngoài ý muốn.



Mặc kệ là nằm mơ cũng được, trọng sinh cũng thế, cô đều cảm kích trời cao cho bố cô lần nữa sống lại.



“Tiểu Yến?!” Du Chính Thiên ở bên kia không nghĩ đến Du Yến sẽ bắt máy nhanh như vậy, không hề giống với những buổi sáng trước kia, ngủ không đủ giấc Du Yến nhất định sẽ không chịu rời giường, di động không biết vang rồi lại vang bao nhiêu lần cô mới chịu bắt máy, hôm nay không chỉ nhận máy rất nhanh, giọng nói cũng vô cùng tỉnh táo, chuyện này khiến Du Chính Thiên có chút do dự, ông gọi điện là chuẩn bị muốn mắng cô.



“Bố ơi, con rất nhớ bố.” Du Yến cười nói ra câu này, thoáng cái vành mắt đỏ lên.



Tiếp theo ổn rồi, Du Chính Thiên rốt cuộc cũng không mắng nên lời, giơ tay không đánh kẻ mặt cười, huống hồ đây còn là con gái bảo bối của ông, nghìn vạn lời nói cuối cùng lại biến thành một câu: “Trưa qua đây ăn cơm đi.”



“Vâng, bố.”



Du Yến thật sự hoài niệm gọi hai chữ bố ơi này, trong kí ức mấy năm cuối đời của cô, đã rất hiếm khi vui vẻ gọi bố rồi, hoặc gọi đến oán khí đầy trời, hoặc gọi đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhai nát nuốt hai chữ bố ơi này đi.



Tuy Du Chính Thiên gọi cô qua đây ăn trưa, nhưng Du Yến cảm thấy bản thân không đợi được đến trưa nữa, cô lập tức phải về nhà, tận mắt nhìn bố một cái, bởi vì cảnh tượng bố nằm trên giường bệnh, chết không nhắm mắt vẫn hiện rõ mồn một trước mắt cô, cô vội muốn xác nhận tất thảy của hiện tại này đều là sự thật.



Đứng dậy đi vào phòng tắm, bóng người xuất hiện trước gương khiến Du Yến khẽ ngẩn người, làn da trắng nõn tinh tế, dáng người thướt tha, ngực nở mông cong dưới lớp áo ngủ vô cùng nóng bỏng, ngũ quan tinh xảo trên mặt đều lộ rõ sự xinh đẹp và thanh xuân của chủ nhân nó. Đây là trạng thái tốt đẹp nhất của bản thân, Du Yến biết, lúc này cô vẫn chưa dính đến ma túy khiến cô vạn kiếp bất phục kia, cho nên sẽ không gầy như que củi, thần kinh sẽ không bất ổn, trên người sẽ không có hình xăm kì quái, trên cánh tay càng không có chi chít lỗ kim.



Cảm xúc phức tạp thoáng lên đến đỉnh điểm, Du Yến không chấp nhận nổi, ghé vào bồn rửa tay, thân người run rẩy khóc thất thanh, khóc vì quá khứ ngu ngốc của mình, cũng khóc vì gặp được may mắn kì tích này, mặc kệ tất thảy có phải là thật hay không, mặc kệ sau này sẽ phát sinh chuyện gì, cô nhất định phải dùng cõi lòng mang ơn này để đối mặt với nó.