Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ

Chương 10 : Bữa tối

Ngày đăng: 09:36 18/04/20


Vì để tạo ra không khí lãng mạn, quản gia đặc biệt cho người tắt hết đèn cả tầng trệt, chỉ để lại ánh đèn vàng mông lung gắn trên tường, bóng đèn thiết kế theo phong cách cổ điển hòa cùng với đế nến phát sáng lấp lánh, sự giao thoa này tạo ra một thế giới vừa thần bí vừa dịu dàng.



Trên bàn ăn, những cánh hoa hồng mềm mại trong lọ hoa vẫn còn đọng lại giọt sương long lanh, phản chiếu ánh nến lấp lánh, dưới khung cảnh lãng mạn này, bít tết tỏa hương thơm ngào ngạt, vừa nhìn cách trang trí trên bàn liền khiến người ta thèm nhỏ dãi.



Du Yến đi theo bước chân của ma quỷ, hùng hổ đi đến trước bàn ăn.



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Cố Hành Viễn đứng trước bàn ăn, đã đợi rất lâu. Từ lúc về nhà cho đến bây giờ, anh vẫn chưa kịp thay quần áo, chẳng qua áo khoác ngoài đã cởi ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, trên cổ tay vẫn đeo đồng hồ được đặt làm, dưới ánh nến tỏa ánh sáng lấp lánh, cực kì sang trọng.



Trước đây cho dù cô có chán ghét cuộc hôn nhân này đến mức nào, Du Yến cũng không cách nào phủ nhận Cố Hành Viễn là một người đàn ông rất đẹp trai. Ngũ quan của anh không phải rất tinh xảo, nhưng mỗi một đường nét đều rất đẹp, đường cong cương nghị lại không khiến anh trở nên lạnh lùng, mà càng khiến anh trông càng bất phàm, hơn nữa khí chất khoan dung trầm tĩnh khiến anh đi đến đâu đều trở thành tiêu điểm trong đám đông.



Nghĩ đến chuyện này, kiếp trước chắc hẳn não mình thật sự bị kẹp cửa rồi, đã ngốc còn không uống thuốc, cho nên mới không cần người đàn ông ưu tú như thế này, mà đi tìm một kẻ hư đốn không ra gì.



Cố Hành Viễn nhìn thấy cô đến gần, rất lịch thiệp giúp cô kéo ghế ra, sau khi đợi cô ngồi xuống mới đi đến chỗ đối diện, ngồi xuống.



Hai người đã ổn định chỗ ngồi, tiếng đàn du dương liền từ phòng khách truyền đến, Du Yến quay đầu nhìn, Dư quản gia đang ôm đàn violon đứng giữa phòng khách, say sưa diễn tấu, vẻ mặt đó, động tác đó, đều có thể so với nghệ sĩ nổi tiếng thế giới.



Thật thích diễn!



Sự tình đã phát triển đến mức này, Du Yến cảm thấy, cho dù sau này Dư quản gia có làm gì, cô đều sẽ không ngạc nhiên nữa.



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



“Tài đánh đàn của Dư quản gia thật tuyệt.” Du Yến nâng ly, lộ ra nụ cười cứng nhắc, hi hi cười vài tiếng.



“Ừ, ông ấy lúc trẻ từng học qua.”



“Ha ha, vậy sao, quả nhiên là quản gia vạn năng!”




Cảnh Hân cảm thấy bản thân hoàn toàn bắt không kịp suy nghĩ của Du Yến, “Đi Paris để làm gì ạ?”



“Mua sắm, mua quần áo!”



“Ồ!”



Tủ áo của phụ nữ vĩnh viễn đều cảm thấy thiếu đi một bộ quần áo, điểm này Cảnh Hân rất thấu hiểu, đặc biệt là nữ ngôi sao, đuổi kịp xu hướng thời trang là chuyện không thể ngừng nghỉ được.



“Trong này vẫn có nhiều bộ vẫn còn chưa gỡ mác, em xem thích không, thích thì lấy đi.” Du Yến vừa chọn đầm vừa dặn Cảnh Hân.



Cảnh Hân vô thức gật đầu, sau đó mới phát hiện không đúng lắm, lớn tiếng hét lên: “Chị Yến, chị vừa nói tặng cho em hết đống quần áo này sao?”



“Đúng vậy, đều là đồ mới cả, em hẳn sẽ không chê đâu nhỉ.” Du Yến không chắc chắn nhìn cô nàng, lập tức lại nói: “Chẳng qua là em nặng hơn chị, có lẽ sẽ nhiều bộ mặc không vừa!”



“Em đương nhiên mặc vừa, mấy cái này em lấy hết!!!!” Đùa sao, phần lớn quần áo này đều là mẫu mới cả, mỗi bộ đều rất đắt, tùy tiện chọn bừa một bộ cũng có thể bằng tiền lương một hai tháng của cô rồi, cho nên dù mặc không vừa thì cô cũng phải mặc.



“Mặc không vừa thì cũng đừng miễn cưỡng.” Du Yến tiếp tục trêu cô nàng.



“Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày em chỉ ăn một bữa, nửa tháng sau, em chắc chắn toàn bộ quần áo này em đều có thể mặc vừa.” Cảnh Hân quyết tâm nói.



“Có cam đảm, bội phục!” Du Yến đưa ra ngón cái, khen ngợi, sau đó lại nói: “Trưa nay chị mời em ăn món Nhật? Tối nay lại ăn hải tươi ngon được không.”



“Hu hu hu, em không thể làm chị thất vọng được, thế hôm nay em ăn xong, ngày mai lại giảm béo tiếp.”



Du Yến đảo mắt, đồng thời chọn ra một chiếc đầm màu xanh, bởi vì chiếc đầm cổ cao, cho nên vừa vặn che đi những dấu hôn trên cổ cô.



Nụ cười treo bên môi, Du Yến nhìn thấy dáng vẻ mặc quần áo xinh đẹp của mình trong gương mới gật đầu hài lòng.