Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ

Chương 22 : Phúc lợi 6

Ngày đăng: 09:36 18/04/20


Người chủ trì họp báo hiển nhiên cũng không nghĩ đến sẽ gặp trường hợp như thế này, tùy tiện nói một câu đều có thể nghe thấy câu trả lời nhiệt liệt ở bên dưới, vốn dĩ không cần lo đến chuyện không ai đến xem, thật sự cảm thấy rạo rực trong lòng.



Nói về bộ phim, nói về diễn viên, chơi trò chơi, tương tác qua lại trực tiếp, suốt quá trình này đều vô cùng suông sẻ, từ đầu chí cuối cả hội trường đều rất náo nhiệt, đặc biệt mỗi khi Du Yến nói chuyện, mọi người liền hò hét không ngừng, thật sự khiến cô cảm thấy mình là thiên hậu nổi tiếng vậy.



Sống hai kiếp người, từng trải qua rất nhiều buổi họp báo và tuyên truyền, kiểu họp báo lần này cô vẫn là lần đầu nhìn thấy.



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Kiếp trước tuy cô nổi tiếng, nhưng tiếng xấu vẫn nhiều hơn, những người thật sự ủng hộ cô không nhiều. Kiêu căng, bốc đồng, cuộc sống nổi loạn, bậc phụ huynh đều không muốn con của họ yêu thích dạng ngôi sao như thế này, càng đừng nói đến người thành niên, cho nên ngoại trừ việc có danh tiếng ra, fan chân chính của cô lại ít đến hiếm hoi.



Lúc nhìn thấy khán giả đông đúc như thế này, tuy biết rằng bên trong có thủy quân* rất cao, nhưng Du Yến vẫn không nhịn được cảm thấy kích động, cô tin, đứng trên sân khấu rực rỡ, tiếp nhận sự chào đón của fan hâm mộ, đó chính là mơ ước của toàn bộ ngôi sao, bao gồm cả cô, cô thích và hưởng thụ loại cảm giác này, cô cũng có tự tin rằng thông qua sự cố gắng của mình, sẽ có một ngày, cô là người đứng trên sân khấu được fan hâm mộ tung hô, tất cả đều là toàn tâm toàn ý, không hề có một luồng thủy quân nào.



(* Fan được mua về)



Dường như nhìn ra tâm tư của cô, Điền Kì Lễ đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: “Cố lên, sẽ có một ngày, toàn bộ những thứ này đều là thật.”



Du Yến cười nhìn anh, “Anh cũng sẽ như thế.”



Từ sân khấu đi xuống, quay về phòng nghỉ, Du Yến liền lập tức gọi điện cho bố, chuyện mua fan, kiếp trước bố cô cũng làm qua không ít lần, cho nên cô lập tức nghĩ đến ông.



“Con gái cưng, bố nghe lão Đàm nói buổi họp báo rất thành công nha!” Du Chính Thiên ở đầu dây bên kia cười ha hả.



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



“Chắc chắn là thành công rồi, nếu không thì xem như tiền của bố lãng phí mất.” Du Yến cười trêu bố.



“Thế con có vui không?”



Du Yến bĩu môi, vờ như giận dỗi: “Đó cũng đâu phải là fan của con, có gì đáng để vui đâu.”



“Đứa nhỏ ngốc này, nếu bố đã tốn tiền thì đó là của con.”



Thật sự đều là lời ngụy biện, nhưng cô cũng không nỡ phụ đi ý tốt của ông: “Vâng vâng vâng, lời ngài nói đều đúng cả, chẳng qua sau này không cần làm như thế nữa, cả hội trường đông nghẹt người, thật lãng phí tiền của.”



“Bố cũng nghe lão Đàm nhắc qua, nhưng cậu ta nói không gọi nhiều người như thế, chắc là do bên con mời thêm người rồi.”



Đoàn phim của bọn họ là đoàn phim nghèo túng, nào có tiền mua fan chứ, thế những fan khác chắc chắn là do người khác mua, sẽ là ai đây?



Lúc này, những người khác đều lục tục về phòng nghĩ, ai nấy đều vô cùng hưng phấn, có vài người không hiểu lý do bên trong, thật sự cho rằng là đã nổi tiếng rồi, khởi đầu thành công như thế, chắc chắn khi phim công chiếu sẽ bán sạch phòng vé.



Lúc trong phòng nghỉ đang ầm ĩ, thì có người gõ cửa, cao giọng hỏi: “Có Du tiểu thư ở đây không ạ?”



Giọng của thanh niên kia quá to, lấn át cả phần lớn giọng nói bên trong, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía cửa, liền trông thấy một thanh niên đẹp trai ngời ngời, mặc đồng phục của một tiệm hoa nào đó, cười thật sáng lạn, nhìn thấy cuối cùng cũng có người chú ý đến mình, liền vội hỏi: “Xin hỏi có Du tiểu thư ở đây không?”



Du Yến vừa gác điện thoại, đang ngồi trên sô pha uống nước, nghe thấy có người gọi mình, liền đứng dậy đáp: “Tôi đây.”



Thanh niên nhìn cô cười, cầm lấy một quyển sổ đưa cô: “Có người tặng hoa cho cô, phiền cô kí nhận.”



Nhìn hai bàn tay trống rỗng của cậu ta, Du Yến vô thức hỏi, “Hoa đâu?”



“À, hoa ở ngoài cổng.” Thanh niên khẽ vẫy tay bảo cô ra xem.



Người trong phòng cũng tò mò đi ra ngoài cửa, Điền Kì Lễ chen chúc chạy ra ngoài trước, chạy còn gấp gáp hơn Du Yến.



Đứng ngoài cửa còn có một thanh niên mặc đồng phục nữa, chỉ thấy trên tay cậu ta ôm lấy một bó hồng đỏ tinh xảo cực to, ước chừng có tầm vài trăm đóa.



Thanh niên trước mặt lại nói: “Đây là 999 đóa hoa hồng từ Bungari vận chuyển theo đường hàng không về, mỗi một đóa đều là loại tốt nhất được tuyển chọn kĩ lưỡng, Du tiểu thư, nếu không có vấn đề gì, thì ký tên ở đây.”



Du Yến nhận đơn hàng, tùy tiện ký lên trên, ngẩng đầu liền nhìn thấy một đám người trốn đằng sau, Cảnh Hân lúc này cũng đứng ở phía trước xem náo nhiệt, cô liền bảo cô nàng đến nhận hoa, Cảnh Hân lúc đầu không tốn bao nhiêu sức, nhưng khi vừa nhận lấy, cô nàng chút nữa làm bó hoa suýt rơi xuống đất, vẫn may nhanh chóng xuống tấn, mới có thể ôm được bó hoa lên.



Du Yến đi qua, cầm lấy tấm thiệp đặt trong hoa tươi, vừa mở ra xem, trên thiệp chỉ đơn giản ghi ba chữ rồng bay phượng múa: Em rất cừ.



Du Yến cầm tấm thiệp, chợt thấy cực kì cảm động, hận không thể cầm mãi tấm thiệp, điên cuồng liếm đi liếm lại ba chữ trên đó, tiếc rằng xung quanh quá nhiều người, cô chỉ đành nghĩ thầm trong lòng cho đỡ ghiền mà thôi.



“Ai vậy ai vậy?” Điền Kì Lễ chen lên phía trước muốn nhìn rõ thiệp của cô.



Du Yến đưa tay không nương tình đẩy đầu anh ra, nói: “Không có chuyện của anh, đi ra đi ra.”



“Thế em nói cho anh biết đó là ai?” Anh vẫn không từ bỏ, tiến lên phía trước.



“Em cũng không biết!” Du Yến cầm tấm thiệp đặt ra trước mặt anh, trên thiệp thật sự không để lại tên.



Tuy rằng người khác nhìn không biết là ai, nhưng nét bút phóng khoáng, hữu lực đó, cô vẫn nhận ra được, xem lại hai lần nữa, trong lòng cảm thấy đẹp không tả xiết, liền lấy điện thoại ra muốn gọi cho Cố tiên sinh, hai người hệt như tâm linh tương thông, cô vừa lấy điện thoại ra, tiếng chuông liền vang lên, Cố tiên sinh gọi điện cho cô.



Du Yến vội tìm nơi ít người để nghe điện thoại, điện thoại vừa thông, giọng nói dễ nghe của Cố tiên sinh liền vang lên bên tai, “Hoa thích không?”



“Rất thích, cảm ơn anh.” Du Yến cười ngọt ngào, trước đây chỉ thấy Cố tiên sinh là một người vô cùng cứng nhắc, bây giờ mới phát hiện ra, anh cũng có thể rất lãng mạn.



“Cố tiên sinh, có phải anh cho người mua fan cho em không?”



“Mua phấn*?” Cố tiên sinh nhất thời không hiểu nghĩa của từ này, chẳng qua anh là một nhân vật lớn từng xử lý trăm công nghìn việc, có thể không hiểu hiện tượng của giới giải trí cũng là bình thường thôi.



(* Tiếng Trung từ “fan” và “phấn” đọc giống nhau, viết giống nhau)



“Chính là cho người đến cổ vũ em đấy.”
Cố tiên sinh thoáng do dự: “Nhưng có một người là ngoại lệ.”



“Có phải là Lưu Thiền Quyên không, bố còn bảo bà ta nắm tay anh không chịu buông?”



Cố tiên sinh cười khẽ gật đầu, Du Yến lập tức thét lên, “Thế anh về có rửa tay nhiều lần không, toàn thân Cố tiên sinh đều là của em, không thể để bất kì phụ nữ nào chiếm tiện nghi được!”



“Ừ, thuộc về em cả, anh sẽ tự bảo vệ mình thật tốt.” Cố tiên sinh dịu dàng nói.



Du Yến bị sự dịu dàng của Cố tiên sinh giết trong giây lát, sau đó ngã lên giường, Cố tiên sinh cũng không quấy rầy cô, Du Yến ngây người, anh cũng im lặng theo cô.



Du Yến nằm một lúc, lại ngồi dậy, nói với màn hình: “Cố tiên sinh, anh sao có thể đáng yêu như thế này chứ, em càng lúc càng yêu anh rồi, làm sao đây?”



Cố tiên sinh cong môi: “Nên như thế.”



“Em nhớ anh lắm đó, anh có nhớ em không?”



“Ừ.” Cố tiên sinh thừa nhận, anh cũng rất nhớ cô, giường rộng như thế, không có tư thế ngủ bá đạo của cô, sự trống trải khiến người ta cảm thấy mất mát. Sáng sớm thức dậy, không thấy gương mặt ngủ say ngọt ngào của cô, chỉ có tấm chăn lạnh lẽo khiến anh cả ngày đều cảm thấy không thoải mái.



“Còn nhiều ngày như thế mới có thể về, Cố tiên sinh, em cảm thấy em sắp bệnh rồi, nó gọi là ‘chứng thiếu vắng Cố tiên sinh’.”



“Nghiêm túc làm việc, đừng nghĩ lung tung.”



Cố tiên sinh đã ngần tuổi này, cũng không thiếu tiền, vốn dĩ không cần vợ ra ngoài làm việc, anh xúc động muốn chia nửa thế giới của mình cho cô, sau đó để cô vẫn luôn bên cạnh anh, không được đi nơi nào cả, ở bên cạnh anh là được rồi.



Nhưng anh biết làm như thế, Du Yến sẽ không vui, cho nên anh không nỡ.



Trước lúc Du Yến xuất hiện, thế giới của Cố tiên sinh vô cùng yên tĩnh, cũng rất đơn điệu, hệt như một bức ảnh cũ trắng đen, mỗi ngày đều là đi làm, sống, cảm xúc chỉ là một đường thẳng.



Từ lúc khi gặp cô, tấm ảnh trắng đen của anh mới được phủ thêm sắc màu rực rỡ, cảm xúc của anh cũng biến thành đường sóng hình sin, phụ thuộc vào nhất cử nhất động của cô mà dậy sóng.



Trong lúc Cố tiên sinh không chú ý, Du Yến đã trở thành cuộc sống của anh, anh đã không cách nào quay về về với cuộc sống tĩnh lặng như trước kia nữa rồi.



Không phát hiện ra Cố tiên sinh đang ngây người. Du Yến vẫn trong videocall luyên thuyên: “Em không nghĩ lung tung, em chỉ nghĩ về anh thôi!”



Bất cứ lúc nào đều được tỏ tình, Cố tiên sinh cũng có chút chống đỡ không nổi, ho khan một tiếng, Cố tiên sinh vờ như không có chuyện gì cầm cốc uống nước.



Du Yến đột nhiên ở bên kia cảm thán: “Đêm dài chầm chậm trôi, không muốn đi ngủ, Cố tiên sinh chúng ta làm chuyện chút chuyện có ý nghĩa đi.”



“...” Cố tiên sinh nhìn cô, chờ cô nói tiếp.



Nhưng sau khi Du Yến nói xong câu này, liền nghỉ ngơi cả nửa ngày cũng không nói thêm câu nào, qua một lúc, cô đột nhiên bò dậy, cầm điều khiển trên đầu giường, tắt đi vài ngọn đèn, chỉ chừa lại chút ánh sáng, thế là trên màn hình bên này, cả người Du Yến như được ánh sáng vây quanh.



Du Yến đổi tư thế, nằm sấp trước máy tính, cố ý lộ ra phong cảnh trước ngực, đưa tay khẽ vân vê môi mình, thấp giọng hỏi: “Cố tiên sinh, em đẹp không?”



Cố tiên sinh nghiêm túc ngắm nhìn mỗi một động tác, thần thái của cô, đột nhiên lại cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, anh lại cầm cốc uống hai ngụm nước, lúc này mới gật đầu, coi như trả lời câu hỏi của cô.



Du Yến lại nghiêng đầu sang một bên, khẽ ngước cao, lộ ra cần cổ trắng ngần xinh đẹp, bàn tay từ cánh môi dần dần vuốt ve xuống, nghịch hai dây áo, yêu mị hỏi: “Vậy cái này thì sao?”



Cố tiên sinh không nhịn được nữa, chỉ đành cố nhịn xuống, cuối cùng vẫn không nhịn được, đưa tay tìm xuống bên dưới.



Một tiếng sau, Du Yến mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển ngồi dậy, ngượng ngùng vẫy tay chào Cố tiên sinh trên màn hình, chúc ngủ ngon, sau khi tắt máy tính, mới đi vào phòng tắm dọn dẹp tàn cục.



Cố tiên sinh tắt máy, cũng đi vào phòng tắm tắm nước lạnh, cố gắng bình ổn tâm trạng dập dềnh của mình, không cẩn thận lại nghĩ về những cảnh tượng lúc này, tiểu huynh đệ không dễ gì mới bình tĩnh, giờ lại lập tức chào cờ, Cố tiên sinh bất đặc dĩ lại dùng tay phải tiếp xúc thân mật với tiểu huynh đệ của anh, lúc cao trào, Cố tiên sinh ảo não nghĩ: Ngày tháng không có bà xã bên cạnh, thật sự không dễ sống!



Hôm sau, Cố tiên sinh vừa rời giường, liền sửa soạn ổn thỏa, anh đặc biệt chọn một bộ âu phục thoải mái, nhạt màu, mặc lên liền trông rất có tinh thần.



Sau đó xuống lầu, chậm rãi xem xong báo mới bắt đầu ăn sáng, phát hiện trên bàn phần lớn đều là điểm tâm Du Yến yêu thích, thoáng trầm mặc, phát hiện không biết từ lúc nào mình cũng thích món ăn mà Du Yến thích.



Có phát hiện này, khẩu vị Cố tiên sinh cực tốt, ăn thêm một lồng há cảo, mới đặt đũa xuống, bảo tài xế chuẩn bị xe, anh muốn ra ngoài rồi.



Dư quản gia vừa nãy tiễn anh ngoài cửa, giờ lại phát hiện Cố tiên sinh vòng về, thế là liền hỏi: “Quên thứ gì sao?”



Cố tiên sinh lắc đầu hỏi ông, “Trong nhà vẫn còn há cảo thủy tinh chứ?”



Quản gia gật đầu bảo còn, Cố tiên sinh liền nhờ ông bỏ vào hộp thức ăn, anh muốn đem theo.



Quản gia không hiểu, nhưng vẫn nhanh tay đựng vào hộp đem ra, nhìn theo bóng lưng của Cố tiên sinh cầm cơm hộp lên xe, Dư quản gia thầm xót xa, ngày cô chủ không có ở nhà, Cố tiên sinh lại trở nên trầm mặc kiệm lời rồi.



Dư quản gia rất muốn gửi một bài hát cho Du Yến: Em mau quay về đi...Một mình anh chịu đựng không nổi...*



(*Lời bài hát trong Em mau quay về của Trương Kiệt)



Lúc Cố tiên sinh ngồi trên xe đi đến con phố nào đó, chợt nói với tài xế: Đi sân bay.



Tài xế vội đổi tuyến đường.



Nhìn chiếc xe chạy về hướng sân bay, tâm tình của Cố tiên sinh mới sáng sủa lên, anh cầm điện thoại gọi cho Triệu Thiêm, sau khi đối phương bắt máy, liền nói với anh ta: “Hôm nay tôi nghỉ, cậu giúp tôi đặt vé bay gần nhất đến Trường Sa, cậu không cần đến, gọi một người được việc đến sân bay gặp tôi là được.”



Bàn giao xong công việc, Cố tiên sinh dứt khoát gác máy, Triệu Thiêm bên kia vẫn đang cầm điện thoại, trong vẻ mặt ngây ngốc thoáng chút ưu thương nhàn nhạt.



Sau khi học xong kĩ năng đi trễ về sớm, hôm nay Cố tiên sinh lại lĩnh ngộ được kĩ năng đình công.



Cố tiên sinh, anh thật là quá cừ rồi, anh học những kĩ năng này nhanh như thế, vợ anh có biết không?