Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ

Chương 26 : Nhà của cố gia

Ngày đăng: 09:36 18/04/20


Tuy nói là đến sân bay đón, nhưng bọn họ cũng chỉ là lái xe vào khu vực của khách VIP, ngồi trong xe, chờ đợi bố Cố và mẹ Cố đi đến mà thôi.



Du Yến đã rất lâu không gặp hai người, cho nên trong lòng có chút khẩn trương.



Kiếp trước, số lần gặp gỡ họ cũng không nhiều, vì hai ông bà thích đi du lịch, phần lớn thời gian trong một năm đều là đi đây đi đó trên thế giới, hơn nữa khi ấy Du Yến chưa từng xem mình là người của Cố gia, cô không thích Cố tiên sinh, huống hồ gì là người nhà của anh, cô xem họ không khác gì là người dưng cả.



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Trong ấn tượng của cô, tính cách của hai ông bà vô cùng tốt, rất ôn hòa, dễ gần, tuy Du Yến chỉ gặp họ vài lần, nhưng họ vẫn luôn ôn hòa với cô, cho dù sau đó, cô và Cố tiên sinh ly hôn, hai người họ vẫn không đỏ mặt tía tia, chỉ là luyến tiếc nói bọn họ hữu duyên vô phận.



Đó là một đôi người già rất đáng để người khác tôn kính.



Mà bây giờ, vì yêu Cố tiên sinh, muốn cùng anh sống trọn đời trọn kiếp, cho nên cũng yêu luôn cả bố mẹ anh, hi vọng có thể được hai vị người già xem trọng.



Trong lúc ngồi trong xe chờ đợi, Du Yến không ngừng trò chuyện với Cố tiên sinh, hi vọng có thể phân tán chút lực chú ý, giảm bớt sự khẩn trương, thế là chủ đề bắt đầu xoay quanh hai người già.



“Cố tiên sinh, mẹ biết nấu ăn chứ?”



“Biết, trù nghệ của bà rất tốt, món ta món tây đều nấu rất ngon, làm món ngọt là giỏi nhất, em nhất định sẽ thích bà ấy.”



Cừ quá, còn biết làm món ngọt, Du Yến có chút sùng bái, nhưng rất nhanh liền nghĩ đến việc: Nhưng em không biết! Em không biết nấu món ta, cũng không biết nấu món tây, càng không biết làm điểm tâm!



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Xong rồi, đến lúc đó không còn gì để trò chuyện rồi.



“Thế mẹ thường ngày còn có sở thích nào không?” Du Yến tiếp tục thu thập tình báo.



Cố tiên sinh biết sự khẩn trương của cô, cũng rất nhẫn nại trả lời câu hỏi của cô, hi vọng sẽ giúp được cô gì đó, “Mẹ còn thích thể thao, cầu lông, tennis, bóng bàn đều đánh rất khá.”



Quá lợi hại, lại còn là một người giỏi thể thao, Du Yến càng thêm sùng bái, song rất nhanh cô lại nghĩ tiếp: Nhưng cô không biết! Những loại thể thao này cô đều từng chơi qua, nhưng vĩnh viễn là nhặt bóng, đến huấn luyện viên cũng chê bai cô, không thèm dạy cô.



Xong rồi, nếu bị mẹ Cố biết được, có phải sẽ chê bai cô hay không.



Du Yến không chết tâm, lại tiếp tục hỏi, “Ngoại trừ thể thao, bà còn thích gì không?”



“Thư pháp, cắm hoa, trà đạo đều biết chút đỉnh, bố thích uống trà bà pha.” Cố tiên sinh chắt lọc trọng điểm nói với Du Yến, lại phát hiện ra sắc mặt của vợ anh càng lúc càng tệ, bất giác hỏi: “Sao vậy? Có phải trong người không khỏe không?”



Du Yến lắc đầu, trong lòng lại vỡ vụn, mẹ Cố không chỉ văn võ song toàn, tinh thông mười tám loại tài nghệ, mẹ Cố lợi hại thế này, biết nhiều thứ như thế, là chuẩn bị đi giải cứu ngân hà ư? Thân là một quý bà giàu có, bà không đi dạo shopping, không đi ăn đi chơi, bà biết nhiều như thế để làm gì chứ? Lại không thể nhận giải!



Vấn đề là, những gì bà biết, cô đều không biết, thư pháp lúc nhỏ cô từng luyện qua, nhưng ngoại trừ vài bức vẽ nhem nhuốc trong nhà, thì cô cũng không học gì, trà đạo cô cũng từng theo bố Du học qua, nhưng sau khi làm vỡ vài bình trà tử sa của ông, bố Du liền cấm chỉ cô chạm vào dụng cụ pha trà, thậm chí đến cả cắm hoa, cô từ trước đến giờ chỉ phụ trách nhận hoa, nào nghĩ qua việc học cắm hoa chứ.



Hết thuốc chữa rồi, mẹ Cố khẳng định sẽ chê bai cô đến chết mất.



Nghĩ đến cái này, Du Yến bất giác dùng ánh mắt đồng tình nhìn sang Cố tiên sinh.



Cố tiên sinh bị cô nhìn đến có chút khó hiểu, hỏi: “Sao vậy?”



Du Yến gục mặt lên vai anh, hu hu hu nói: “Cố tiên sinh, những thứ mẹ biết, em đều không biết, sao đây, hôm nay em phát hiện ra, Cố tiên sinh anh đã cưới một phế vật rồi!”



Cố tiên sinh bị dáng vẻ chê bai bản thân của cô chọc cười, bảo: “Mỗi người có sở thích khác nhau, những thứ này không biết cũng không sao cả.”



“Nhưng em ngoại trừ đóng phim ra thì những thứ khác đều không biết, Cố tiên sinh anh có chê bai em không?!” Du Yến ưu buồn hỏi Cố tiên sinh.



“Em đóng phim rất cừ, không phải ai cũng làm được, hơn nữa, không phải có câu ‘Anh phụ trách kiếm tiền nuôi nhà, em phụ trách xinh đẹp như hoa’, anh cảm thấy câu nói này rất thích hợp với chúng ta.”




“Rõ ràng thường ngày vẫn hay tươi cười mà.”



“Đúng vậy, thế mà vừa nãy thật là khiến tôi hết hồn, hóa ra cô ấy cũng có thể hung dữ như vậy.”



“Đúng vậy, lông mày dựng lên, đôi mắt mở to, tôi lập tức bị dọa sợ.”



“Nhưng mà tại sao tôi lại thấy chị ấy rất ngầu, đặc biệt là dáng vẻ chị ấy cầm quyển sổ kí tên, trông vừa dữ lại vừa ngầu.”



“Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng thấy vậy.”



Các cô gái à, chủ đề của các cô có phải đã đi quá xa rồi không?!



Du Yến im lặng ngồi trên ghế, trầm mặc nhìn Kỷ Hải.



Cậu của bây giờ hẳn mới mười tám tuổi chăng, đó là khoảng thời gian thanh xuân đẹp đẽ nhất của thời niên thiếu, nhưng trong trí nhớ của cô, Kỷ Hải bắt đầu từ một cuộc thi tuyển, sao lại biến thành thành viên của nhóm Tinh Tinh Boy chứ? Hơn nữa kiếp trước Tinh Tinh Boy vẫn luôn là nhóm ba người, đến kiếp này lại biến thành bốn người, hơn nữa người dư ra lại là Kỷ Hải, tại sao lại là Kỷ Hải? Tại sao lần trọng sinh này, lại có rất nhiều chuyện bị thay đổi?



Du Yến mãi lo suy tư, cho nên Kỷ Hải trước mặt đang diễn gì, cô đều không chú ý, cuối cùng đạo diễn Lý hỏi cô cảm thấy thế nào, cô vốn không thể nào trả lời, cô có thể nói cậu diễn rất tệ không? Có thể nói cô không muốn người này đóng vai em họ được không? Thử vai không phải là ứng tuyển, sớm đã là chuyện định sẵn rồi, cho dù cô phát biểu ý kiến, cũng là chuyện vô ích.



“Đạo diễn anh cảm thấy ổn là được rồi.” Tùy tiện nói bừa một câu, Du Yến liền mượn cớ rời đi.



Trước đó cô còn nói với những người kia muốn mời khách, nhưng bây giờ không có tâm trạng đó nữa, trực tiếp lên xe ra về.



Cảnh Hân không biết vì sao tâm trạng cô đột nhiên không tốt, chỉ đành cầm túi theo cô lên xe, cầm chai sữa chua cẩn thận từng li từng tí hỏi cô, “Chị Yến, có cần uống một chai sữa chua không?”



Du Yến nhận lấy sữa chua, cắm xong ống hút hai ngụm, vị chua ngọt khiến cảm xúc của cô không còn căng thẳng như vừa rồi, liền cầm điện thoại gọi cho Đỗ Phi Phi.



“Chị đang ở đâu thế?”



“Đang ở công ty chỉnh sửa hợp đồng, sao vậy?” Đỗ Phi Phi ở đầu dây bên kia hỏi cô.



“Giúp em điều tra một người.”



“Điều tra một người? Điều tra ai?” Đỗ Phi Phi từ trước đến giờ đều không biết người đại diện còn có nhiệm vụ này.



“Kỷ Hải, chị giúp em xem thử cậu ta ra mắt khi nào, làm thế nào vào được giải trí Tinh Tinh, trở thành thành viên nhóm Tinh Tinh Boy.”



“Chị hai, những bộ phim tiếp theo của chị đều là phim đô thị, chứ không phải phim gián điệp.”



“Chị tra giúp em đi, tra không được thì nhờ Triệu Thiêm giúp đỡ.” Tâm trạng Du Yến không tốt, không muốn nói đùa với cô, dặn dò xong liền trực tiếp cúp máy.



“Chị Yến, chúng ta đi đâu thế?” Vốn là phải ở lại đoàn phim, xem đạo diễn có sắp xếp gì không, nhưng Du Yến lại mặc kệ tất thảy ra ngoài, trong lòng Cảnh Hân nơm nớp lo sợ, sợ bất cẩn chọc phải lửa giận của cô.



Du Yến nghĩ ngợi, nói với tài xế: “Về nhà.”



Tài xế không nói nhiều, trực tiếp đạp chân ga, lái xe đi.



Đỗ Phi Phi bên kia sau khi nghe máy xong, có chút hoang mang, nghĩ đến cô vẫn còn một đống chuyện phải làm, nào có thời gian điều tra Kỷ Hải gì đó chứ, thế là nhấn số, trực tiếp tìm Triệu Thiêm, nói Du Yến muốn cô tìm một người, cô đã tìm rất lâu, nhưng không tra ra gì, cho nên Du Yến nhờ anh ta giúp đỡ...



Triệu Thiêm bên kia nhận nhiệm vụ, tuyệt đối là làm việc một trăm phần trăm, gọi vài cuộc, người bên dưới liền bắt đầu thu thập tư liệu, mà anh ta sau khi gác máy, liền trực tiếp đến phòng làm việc của Cố tiên sinh.



“Điều tra người ư? Kỷ Hải là ai?” Cố tiên sinh nhìn tên này, cũng nghi hoặc, sau đó nói: “Cậu đi tra đi, tra xong in thành hai bản, một bản đưa tôi.”



Cho nên không cần chờ đến tối, Cố tiên sinh đã biết được vợ anh đang điều tra một người đàn ông khác rồi.