Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ
Chương 3 : Đoàn phim
Ngày đăng: 09:36 18/04/20
Lúc Du Yến về nhà, Cố Hành Viễn đã đi làm rồi, cô nhờ người thu dọn hành lý, sau đó lại đi tìm Dư quản gia, nói cho ông biết mình sẽ rời đi một chuyến, đến thành phố Y đóng phim, tầm hai ba tháng sẽ về.
Dư quản gia đã quen với việc làm người tàng hình, đột nhiên bị gọi đến nói chuyện, ông cảm thấy rất áp lực, nhưng ông là một quản gia được đào tạo chuyên nghiệp, nên sau khi nghiêm túc nghe Du Yến dặn dò, liền quy củ lui xuống, chỉ là lúc thoát khỏi tầm mắt của cô, ông phát hiện sau lưng có chút mồ hôi lạnh, Dư quản gia quyết định sẽ ra ngoài vườn hít thở không khí, sẵn tiện thử nhìn xem mặt trời hôm nay có phải mọc ở hướng tây hay không?!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Yến đương nhiên không nhìn ra nội tâm đầy dao động của quản gia mặt than, lúc này cô nhận được điện thoại của trợ lý Cảnh Hân, nói rất nhanh sẽ đến đón cô.
Sau khi gác máy, Du Yến lại kích động, những người từng phai nhạt trong kí ức của cô lần nữa lại sống động xuất hiện trước mặt cô, làm sao có thể khiến cô không kích động được chứ.
Từ lúc cô tốt nghiệp, chính thức bước vào giới giải trí, Cảnh Hân liền đi theo cô, lúc đầu hai người nhất định có chút mâu thuẫn, hơn nữa lúc tính tình đại tiểu thư của Du Yến phát tác, thật sự đã giày vò Cảnh Hân rất nhiều lần, nhưng tính cách của Cảnh Hân rất tốt, người cũng rất cần cù lạc quan, những lúc bị mắng, cô nàng chỉ cười cười cho qua, trước giờ không ghi thù, mặc dù nhỏ hơn Du Yến, nhưng luôn xem mình thành chị chăm sóc cho cô, sau khi quen với sự tồn tại của Cảnh Hân, Du Yến tuy vẫn có lúc nổi nóng với cô, nhưng cũng đã xem cô nàng thành người nhà rồi.
Sau đó cô nghiện ma túy, bị Du Chính Thiên cưỡng ép ở trong nhà cai nghiện, khoảng thời gian sống không bằng chết trong trí nhớ, vẫn còn có cảnh Cảnh Hân ôm chặt cô, nói mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhưng lúc ấy, mọi chuyện không thể tốt lên được nữa rồi, năm cuối cùng cô bắt đầu cảm thấy Cảnh Hân rất phiền phức vì quản thúc cô quá nhiều, hơn nữa còn có Kỷ Hải nói xấu Cảnh Hân bên tai cô, cuối cùng cô vẫn nhẫn tâm đuổi việc cô nàng, vứt bỏ cả chút ấm áp cuối cùng này.
“Chị Yến, đừng đuổi em đi, em vẫn muốn ở bên cạnh chị...” Đây là lời cuối cùng Cảnh Hân vừa khóc vừa nói với cô, cô vẫn luôn nhớ rõ trong lòng.
Nghĩ đến chuyện này, Du Yến không kiềm được đắng chát cười khổ một tiếng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ thật sự hệt như những lời em từng nói, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Chúng ta vẫn còn khoảng thời gian tươi đẹp thật dài, em cứ tiếp tục ở bên cạnh chị nhé.
Du Yến bị dáng vẻ nghịch ngợm của cô chọc cười, bảo: “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, phạt em ăn hết quả táo này.”
Cảnh Hân chân chó* vội vàng đáp ứng: “Tạ chủ long ân!” Sau đó ngồi cạnh Du Yến răng rắc gặm táo, còn không quên cầm quạt quạt cho cô.
(*Chân chó: Chỉ kẻ giỏi nịnh nọt)
Lúc này đang là cuối xuân đầu hè, vẫn chưa nắng gắt nhưng đứng dưới nắng quá lâu vẫn cảm thấy vô cùng oi bức, trận gió do Cảnh Hân quạt đến lập tức khiến Du Yến cảm thấy vô cùng sảng khoái, suýt nữa thì ngủ quên mất, tối hôm qua cô không ngủ ngon giấc, cô gái ở phòng bên nấu cháo điện thoại đến nửa đêm, cô cũng nghe đến nửa đêm, cho nên chỉ cần thả lỏng chút liền muốn thiếp đi.
Chẳng bao lâu sau lại chuyển đến cảnh Du Yến, phó đạo diễn chạy qua gọi cô chuẩn bị, chuyên viên trang điểm liền đi đến giúp cô trang điểm lại, Du Yến vỗ vỗ mặt để tỉnh táo lại, bắt đầu cảnh quay.
Cảnh quay này quay đến cảnh cô đi đến bên hồ, bị cảnh sắc tuyệt đẹp của non sông nước biếc mê hoặc, lúc này vừa vặn có một làn gió mát thổi đến, mái tóc dài của cô bay theo gió, cô bình yên nhắm mắt lại, hoàn toàn đắm chìm vào cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp.
Mà thực tế lại là: Bây giờ hoàn toàn không có gió! Đợi cả nửa ngày trời, không dễ gì mới đợi được một cơn gió thổi đến, nhưng gió quá yếu vốn dĩ không thổi bay tóc cô, cuối cùng đoàn phim vội vàng đem một chiếc quạt gió công suất lớn trước mặt cô, đạo diễn hô bắt đầu, chiếc quạt to lập tức thổi về hướng cô, tóc cô cuối cùng cũng bị thổi bay, Du Yến chìm đắm trong cảnh đẹp, nhắm mắt cười khẽ, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Điền Kì Lễ có chút rung động, lập tức bảo quay phim quay lại cảnh ấy, sau đó hô cắt, nói với Du Yến “Diễn tốt lắm.”
Tuy rằng tình tiết rơi lệ này có chút đột ngột nhưng cuối cùng giọt nước mắt mê hoặc ấy lại bị Điền Kì Lễ giữ lại, sau khi bộ phim trình chiếu, mọi người nhìn thấy cảnh này đều bình luận, có người nói cô là bị cảnh sắc thiên nhiên làm cảm động, có người lại nói cô nghĩ đến cả đường khổ cực đã trải qua, có người lại nói cô nhớ đến người nhà..., nhất thời những bình luận trên Weibo trở nên vô cùng náo nhiệt, đủ loại ý kiến khác nhau, nhưng từ đầu chí cuối đoàn phim cũng không đưa ra một đáp án cụ thể nào, thế là giọt nước mắt này cuối cùng trở thành một bí ẩn không được giải đáp, chẳng qua những chuyện này đều là chuyện của sau này.
Lúc này Du Yến nghe xong lời khen của đạo diễn, chỉ khiêm tốn cười cười, lúc xoay người rời đi vội quắc tay Cảnh Hân, Cảnh Hân lập tức chạy đến, chỉ nghe cô nói: “Vội giúp chị xem thử, bị cát thổi vào mắt rồi.”
Cho nên, chân tướng của giọt nước mắt mê hoặc kia là: làn gió cuốn do quạt gió thổi cuộn theo cát bay vào mắt, đôi mắt tự bảo vệ nên theo bản năng chảy nước mắt.
Đây thật là một hiểu lầm tốt đẹp, không biết đạo diễn Điền sau khi biết được chân tướng này sẽ có cảm giác gì.