Nhật Ký Tu Dưỡng Của Gối Ôm

Chương 24 :

Ngày đăng: 10:18 18/04/20


Thứ sáu, ngày mồng 9 tháng 11 năm 20XX. Trời nắng.



Thịnh tiên sinh thật sự là một quân tử chính trực, thứ nhưng hắn không ngờ đến một cái gối ôm như vậy sẽ làm yêu.



Giữa chúng mình chỉ cách một tầng áo ngủ mỏng manh, mũi chân mình dọc theo quần ngủ Thịnh tiên sinh trượt dài đến mắt cá chân, đem đầu chôn ở cách Thịnh tiên sinh hõm vai không đến một xăng-ti-mét, cố gắng làm cho cả người ở trạng thái vô hại.



Sau đó, đợi đèn tắt.




Mình trong bóng tối tự hỏi mình vì cái gì mà trong thời gian ngắn như thế yêu phải Thịnh tiên sinh, còn vô sự tự thông học biết trèo thuyền không cần mái chèo, tuy rằng mình rất có khả năng sẽ bởi vì một động tác vô ý lật thuyền trong mương, thế nhưng, Thịnh tiên sinh hẳn không phải mương, mà là giống như  biển cả rộng lớn vậy, có thể mặc mình tận tình phóng túng*.



(*) Nguyên văn là ‘lãng‘ trong lãng mạn ấy: từ lãng này khá hay dịch thì không hết được, có cả tượng hình lẫn tính chất: tượng hình là dập dềnh trôi, dạt…(kiểu bị sóng vỗ đưa đẩy ấy), tính chất là: phóng túng, buông thả (đôi khi dùng với nghĩa lẳng lơ)



Mình đặc biệt thích lông mi Thịnh tiên sinh, dày đậm xoè thành một mạt đao phong, thực sắc bén, thế nhưng lại thực ôn nhu, đặc biệt là khi ngủ, đây là một đôi lông mi khiến người mình nhìn cái đầu tiên liền muốn nhìn suốt đời, mình quả thực không muốn có người thứ hai trông thấy.



Mình nghe thanh âm vô liêm sỉ của chính mình vang lên “Hơi lạnh chút.” Cánh tay ôm trên thắt lưng mình hơi chần chờ một chút, sau đó thoáng cái siết chặt, mình thừa cơ đem chân câu vào giữa đùi Thịnh tiên sinh, như cún con cọ cọ vài cái, nhiệt khí hôi hổi từ gang bàn chân bắt đầu bốc lên trên, hô hấp nóng rực vòng trên đỉnh đầu mình, mình cúi đầu, đánh bạo môt liếm một chút hày kết gợi cảm của Thịnh tiên sinh.
Mình nghe thanh âm vô liêm sỉ của chính mình vang lên “Hơi lạnh chút.” Cánh tay ôm trên thắt lưng mình hơi chần chờ một chút, sau đó thoáng cái siết chặt, mình thừa cơ đem chân câu vào giữa đùi Thịnh tiên sinh, như cún con cọ cọ vài cái, nhiệt khí hôi hổi từ gang bàn chân bắt đầu bốc lên trên, hô hấp nóng rực vòng trên đỉnh đầu mình, mình cúi đầu, đánh bạo môt liếm một chút hày kết gợi cảm của Thịnh tiên sinh.



Mình bị một cỗ đại lực đặt trên giường, Thịnh tiên sinh tựa như báo săn vồ bắt còn mồi nấn ná phía trên mình, trong ánh mắt lủi ngọn lửa nhỏ.



Hồi ức dừng ở đây.



Bời vì về sau từ mấu chốt mình chỉ nhớ được: kẹp chặt, thả lỏng, cùng đừng lãng.



Bởi do viên mãn quá mức dẫn đến phần eo hao tổn, gối ôm nằm trên giường không nổi.