Nhật Ký Tu Dưỡng Của Gối Ôm

Chương 28 :

Ngày đăng: 10:18 18/04/20


Thứ bảy, ngày 17 tháng 11 năm 20XX. Trời mưa.



Hôm nay nhà có khách, quản gia nói là bác sĩ tại nhà của Thịnh tiên sinh, người nọ bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, trông thấy mình từ trên tầng đi xuống, thần bí hề hề đến trước mặt mình nói một câu “Chính là cậu a, ngoại hình không tồi a.”



Mình vừa mới muốn khiêm tốn một câu “Làm người đừng thành thực như vậy, sau này sẽ chịu thiệt ngoài xã hội.” Thình lình người nọ lại nói tiếp “So với đối tượng của tôi, cũng chỉ kém một chút như này.”



Mình yên lặng đem lời nói nuốt vào trong bụng, nhận tấm mắt đánh giá từ đầu lẻn đến tận gót chân của người nọ, ánh mắt rà cứ như dao giải phẫu vậy, mình thực sự lạnh đến tận tim.



“Đây là bác sĩ Tịch” quản gia bưng trà bánh tới.




Bác sĩ Tịch hình như đã rất quen thuộc nơi này, chào hỏi quản gia xong liền ngồi  dài trên sô pha thản nhiên bắt đầu ăn điểm tâm, mình bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm đến sợ hãi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim bắt đầu đọc thầm thực đơn.



Bác sĩ Tịch ăn xong điểm tâm hình như không vội rời đi, ngược lại bắt đầu nói chuyện với mình, hắn tùy tiện hỏi mấy vấn đề, mình cũng câu được câu không đáp lại, lấy lại tinh thần mới phát hiện, hảo gia hỏa, người này mới chân chính là tâm-cơ-BOY, chỉ công phu vài câu đã đem sự tình giữa mình và Thịnh tiên sinh sờ rành mạch hết.



Bác sĩ Tịch cười đến chỉ đành phải lấy hồ ly mà so, liếm liếm môi nói “Đừng lo lắng, chuyện của cậu và hắn tôi đều biết rõ ràng thấu đáo, hôm nay chỉ là đến xem xem, thuận tiện dặn dò cậu đốc thúc hắn nhiều một chút, đừng theo hắn làm bừa, tránh cho núi vàng núi bạc về sau lại không có cơ hội hưởng thụ, đến lúc ấy chẳng phải là lời cho cậu quá?”



Miệng người này thật độc, mình không muốn nói chuyện với y.




Thế nhưng thân thể Thịnh tiên sinh thực sự kém như vậy sao, không phải là mất ngủ a?



Mất ngủ không phải bệnh, ép buộc quá còn mất mạng người. Bác sĩ Tịch bắt đầu phân tích cho mình trọng điểm nguy hiểm trong đó, đạo lý còn rất rõ ràng, tuy rằng người này miệng độc mắt độc, nói chuyện cũng không lọt tai, thế nhưng sự tình có liên quan đến thân thể Thịnh tiên sinh đều không thể khinh thường. Nhân chi sơ, tính bản thiện, co được dãn được là hảo hán, mình đem tâm không muốn nói chuyện cùng bác sĩ Tịch ban nãy thu lại, cầm sổ nhỏ ghi chú danh sách không thiếu việc cần chú ý.



Trước khi đi bác sĩ Tịch còn vỗ vỗ đầu mình nói “Ban đầu tôi còn lo lắng hắn sẽ bị cậu tính kế, hiện tại biết là ngốc bạch ngọt tôi an tâm, loại chuyện tính kế này đối với cậu mà nói khó khăn quá lớn, đừng bất cẩn nếm thử biết không?” Ẩn giữa tà khí trong ánh mắt cư nhiên còn có chút ý vị cảnh cáo, chờ mình lại tập chung nhìn thẳng y lần nữa lại biến thành nham hiểm.



Quản gia nhìn mình ngốc ngốc đứng ở cửa đem mình kéo vào trong “Bác sĩ Tịch và tiên sinh quen nhau từ nhỏ, tính tình có chút quái, lời y nói con đừng để trong lòng.”



Mình gật đầu, trong lòng hơi loạn.