Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 114 : Điều tra thực hư

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Edit: Nguyệt Sung Dung



Beta: Ka Thái Hậu



Diệp Linh Sương chớp đôi mắt sưng đỏ lắc đầu một cái, "Thiếp cũng không biết, chỉ biết được bọn tỳ nữ của Thượng Y cục động tay chân lên quần áo của nhũ mẫu. Không dối gạt Hoàng Thượng, từ lần trước phát hiện Thụy nhi có chút khác thường, thiếp liền hoài nghi có người gây bất lợi cho Thụy nhi, khổ nổi không có chứng cớ, không dám ở trước mặt Hoàng Thượng khua môi múa mép. Thiếp sai Vân Kiều âm thầm dò xét một phen, mới vừa rồi Vân Kiều từ Thượng Y cục đặc biệt đi chỗ hạ nhân giặt quần áo phát hiện một chút cỏ kỳ quái. Hoàng Thượng còn nhớ thiếp thích xem sách thuốc không? Thiếp vô tình nhìn thấy loại cỏ kia trong sách... cỏ kia... cỏ kia là..."Người Diệp Linh Sương hơi lay động, giống như là ẩn nhẫn bi ai cùng hoảng sợ cực lớn.



Đại Yến Đế cau mày, đã sáng tỏ, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, vuốt một cái, trong ôn nhu mang theo một phần lệ khí, "Sương nhi, chuyện này trẫm làm chủ cho nàng, dám đả thương hoàng nhi của trẫm, trẫm tuyệt đối không nhân nhượng!"



Quay đầu một cái, nhìn về phía Lý Phúc Thăng đang đứng ngây ngô, "Hinh phi nói đều nghe rõ?"



Lý Phúc Thăng vội vàng tiến lên một bước, "Hoàng Thượng, nô tài lập tức cho người đi Thượng Y cục tra rõ chuyện này".



"Sợ rằng chuyện để lâu sẽ có biến, không cần âm thầm dò xét, trẫm muốn đích thân điều tra kĩ chuyện này ngay bây giờ!"



Trên mặt Đại Yến Đế bày một tầng băng sương, "Lập tức để Trương Tử Nghi đi cùng, ngươi mang theo mấy thái giám cơ trí". Phân phó Lý Phúc Thăng xong, Đại Yến Đế ôm eo Diệp Linh Sương đi ra ngoài, "Sương nhi cùng trẫm đi xem rốt cuộc là ai dám ăn gan hùm mật gấu!"



"Hoàng Thượng, nô tài lập tức chuẩn bị long liễn." Lý Phúc Thăng nói, định phân phó người chuẩn bị.



Đại Yến Đế đưa tay ngăn lại, "Không cần, Hinh phi lúc tới không ngồi xa liễn sao, trẫm nếu ngồi long liễn, chẳng lẽ để cho Hinh phi đi phía sau." Lý Phúc Thăng thấy biểu tình Đại Yến Đế không vui, nhỏ giọng đáp vâng.



Đoàn người đi theo Đại Yến Đế đi thẳng đến Thượng Y cục.



Trương Tử Nghi không biết xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng lại bày trận thế lớn như vậy, không khỏi nhìn Lý Phúc Thăng một chút. Cặp mắt Lý Phúc Thăng tà tà liếc qua, hướng về phía Hinh phi, Trương Tử Nghi nhất thời hiểu rõ, chuyện này nhất định có liên quan tới cung chủ Trường Nhạc cung.



"Hoàng Thượng, Thượng Y cục là nơi thấp kém dơ bẩn quả thực không thích hợp Hoàng Thượng đi, không bằng Hoàng Thượng ở bên ngoài nghỉ ngơi, nô tài dò hỏi chuyện bên trong xong rồi báo cho Hoàng Thượng biết được không?"
"Hiện giờ thứ đang bỏ trong ao, trẫm ngược lại muốn nhìn một chút đây là cỏ gì." Đại Yến Đế chắp tay đứng cách ao một trượng, lạnh lùng nói.



Vương ma ma nào dám chậm trễ, vội chỉ thị hai tỳ nữ cường tráng rút cái nút gỗ trong ao ra, xả hết nước. Đợi đến khi nước trong ao chỉ còn gần một nửa, Lý Phúc Thăng phất phất tay với hai tiểu thái giám, tiểu thái giám lập tức nhảy vào trong ao, cắt mấy khúc cỏ dại trong ao vớt lên, giao cho Lý Phúc Thăng, Lý Phúc Thăng liền dùng khăn lụa gói kỹ lại, đứng bên người Đại Yến Đế.



Đại Yến Đế chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vương ma ma, "Hiện giờ có dự trữ cỏ này không?"



"Có có". Vương ma ma luôn miệng nói, rất nhanh sai người đem một thùng gỗ tới, bên trong là một mảnh màu xanh.



"Hoàng Thượng, lão nô sợ Hương Tử Minh này bị héo, nên để cho người nghiền nát, thêm nước nào, khi dùng thì đổ vào trong ao".



Vương ma ma giải thích, len lén liếc nhìn Đại Yến Đế mấy lần, không dám ngẩng đầu quá cao. Chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, giống như ngậm hai miếng băng mỏng, nhanh chóng cúi đầu xuống, mồ hôi sau lưng nhễ nhại.



"Trương Tử Nghi đi Thượng Y cục gọi mấy người Tiết Thái y, Lý Thái Y tới đây." Đại Yến Đế nói.



"Thuộc hạ lĩnh mệnh". Trương Tử Nghi nói một câu dứt khoát ngắn gọn, mấy bước đã rời khỏi Thượng Y cục.



"Sương nhi, không nên gấp, chân tướng chuyện này rốt cuộc như thế nào, trẫm sẽ bóc trần từng cái một". Đại Yến Đế nói với Hinh phi, nắm tay nàng ngồi xuống hai cái ghế đã sớm được hạ nhân chuẩn bị.



"Hết thảy do Hoàng Thượng làm chủ." Diệp Linh Sương nắm bàn tay của hắn, nhưng thân mình có chút run rẩy, "Hoàng Thượng, thiếp có chút sợ hãi".



Đại Yến Đế cười khẽ một tiếng, nhưng trong nụ cười lại chứa lãnh ý thấu xương, "Chớ sợ, bất kể kẻ sau lưng là ai, lần này... trẫm quyết không khoan dung!"



Diệp Linh Sương đáp một tiếng, rũ xuống cặp mắt có ác quang xẹt qua...