Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 117 : Hậu cung có biến

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Edit: Nhiên Thục tần



Beta: Vy Tu nghi



Bởi vì chuyện hại độc Tam hoàng tử cho nên Kỳ Quý phi bị phế đi phong hào "Kỳ", còn bị tước đoạt hết tất cả cung quyền đang nắm trong tay. Hiện nay chỉ có thể gọi theo họ Ôn thành Ôn Quý phi. Mặc dù là Quý phi nhưng lại là một Quý phi không có quyền hạn, chỉ còn lại cái danh hiệu Quý phi vô ích. Mặc dù lúc trước mọi người đều khách khí với nàng, nhưng bây giờ trong lòng đều đang cười trên nỗi đau của người khác.



Nhiều năm nay, vị trí của Ngạn phi không lung lay được vậy mà chỉ trong một khoảng khắc liền sụp đổ mất, bị giáng chức thành Chiêu nghi. Hậu cung nhiều nhất chính là những kẻ nhiều chuyện, chuyện này xảy ra không lâu, vậy mà các vị chủ tử trong hậu cung cơ hồ là ngay lập tức đã biết được tin tức, trong lòng tuyệt đối là rất vui mừng chứ không phải lo lắng.



Dọc trên đường đi, Ôn Quý phi đều cười nhạt cho đến khi trở lại cung của mình, liền nhìn mấy cung nữ đang hầu hạ trong điện thấp giọng phun ra một câu: "Đều đi ra ngoài hết đi, nhớ nếu bản cung không gọi tuyệt đối không được vào, canh giữ cửa cho cẩn thận."



Mọi người buồn bực cúi đầu lui ra ngoài, đóng cửa một cái, rồi đứng ở trước của. Chỉ nghe thấy trong nội điện tiếng rang rắc vang lên một lúc, bọn cung nữ thái giám giữ cửa cúi đầu đứng yên, ngẫu nhiên trao đổi ánh mắt một chút.



Ôn Quý phi đập gần hết số đồ sứ trong điện, lửa giận dữ che giấu đã lâu tất cả bộc phát ra ngoài, ôm đầu kêu khóc thảm thiết. Từ trước tới nay nàng có tư thái ưu nhã, lễ nghi đoan trang. Hôm nay Tú Trúc chết, Đại Yến Đế thì vô tình khiến cho nỗi oán hận giấu kín trong lòng nàng phát ra. Ngày thường đôi mắt kia rất đẹp nhưng lúc này đang trừng lớn vì lửa giận, con mắt như mở to thêm một vòng.



"Hoàng Thượng, bốn năm, bản cung ròng rã đi theo ngươi bốn năm, ngươi lại đối đãi tàn nhẫn với bản cung như vậy sao?" Ôn Quý phi khóc ròng lẩm bẩm nói. "Trong bốn năm, bản cung từ một Ôn Thục viện từng bước leo lên vị trí Quý phi ngày hôm nay, hết thảy đều không dễ dàng! Không ngờ chỉ bằng một câu nói của ngươi liền tước đoạt hết tất cả quyền lợi của bản cung. Vì sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy, sao lại tàn nhẫn như vậy?! Mọi người đều nói vì sal mấy năm nay ngươi lại sủng hạnh bản cung, nguyên nhân căn bản chính là vì cha ta cho nên ngươi mới sủng hạnh ta. Một ngày nào đó, đợi đến khi phụ thân không còn là Ôn Tướng quân, chắc chắn Ôn Nhã Văn ta cái gì cũng không còn."



Nghĩ đến Tú Trúc, người đang sống sờ sờ trước mặt nàng bị gậy gộc đánh chết, trong lòng Ôn Quý phi co rút đau đớn. Trong đám nô tài chỉ có duy nhất Tú Trúc rất được nàng yêu thích, mọi việc đều giúp nàng làm thỏa đáng, không nghĩ tới lần này lại thua bởi chuyện độc hại Tam Hoàng tử. Lần trước gặp mặt phụ thân, phụ thân liền ám hiệu cho nàng ra tay với Tam Hoàng tử, nàng liên tục do dự không làm. Bởi vì chuyện này nếu như thành công thì không sao, nhưng nếu thất bại hậu quả sẽ rất khó lường, nàng không muốn mạo hiểm. Tú Trúc sinh ra trong một gia đình nghèo, trong lúc vô tình nàng nghĩ tới cách sử dụng hương tử trà, trong cung mọi chỗ đều sạch sẽ, làm sao biết và hiểu cái gì về hoa dại cỏ dại, cho nên nàng đoán sẽ không có người phát hiện ra. Bởi vì lúc đầu loại cỏ độc này rất khó phát hiện, cho nên Hinh phi cũng không thể phát giác ra được có gì không thích hợp. Thái y cũng sẽ không tra ra được cái gì, bọn họ làm sao có thể biết được quần áo của bọn nhũ mẫu đã được đánh tráo. Thử nghĩ xem, đứa nhỏ Tam Hoàng tử từ nhỏ luôn được mình sủng ái đến khi lớn lên lại phát hiện ra là một kẻ ngu ngốc, chắc hẳn vẻ mặt của Hinh phi sẽ rất đặc sắc, Đại Yến Đế cũng sẽ mất hết tất cả thể diện.



Ha ha... Ôn Quý phi thừa nhận lúc đó trong lòng mình thật sự sung sướng vô cùng. Xem ra, Hinh phi, đây là người vì Hoàng Thượng sinh con trai bảo bối, nhưng hắn lại là kẻ ngu ngốc! Hoàng Thượng, Tam Hoàng tử không phải là đứa con ngươi yêu thương nhất, cùng với sự sủng ái của ngươi dành cho Hinh phi kia sao. Nếu như đến lúc phát hiện ra Tam Hoàng tử là kẻ ngu ngốc, ngươi còn có thể sủng ái đứa con trai này cùng Hinh phi như trước không?


"Chúng thần tạ ơn Hoàng Thượng." Đám người nhanh chóng rút khỏi Trường Nhạc cung mới dàm thở phào một cái.



Xem ra về sau Hinh phi cùng Tam Hoàng tử chính là chủ nhân lớn nhất hậu cung này rồi. Hậu cung... Thời thế thay đổi.



"Sương Nhi vẫn còn giận trẫm sao?" Đại Yến Đế dựa nhẹ vào đầu Hinh phi, hỏi.



Diệp Linh Sương lầm bầm: "Không có, Hoàng Thượng kịp thời thay thiếp làm chủ, thiếp nào dám giận dỗi Hoàng Thượng."



Đại Yến Đế rầm rì hai tiếng, "Giả bộ, ngươi giả bộ. Không phải là trách trẫm không sớm phát hiện ra Thụy Nhi có vấn đề sao. Trẫm bảo đảm, về sau tuyệt đối yêu thương con trai bảo bối của chúng ta, khi có bệnh sẽ là người đầu tiên phát hiện."



Diệp Linh Sương nhếch miệng nở nụ cười, "Được rồi, thiếp tha thứ cho người."



"Người đâu --" Đại Yến Đế hướng phía bên ngoài gọi một tiếng, thấy Vân Kiều vội vã tiến vào, không nói hai lời liền đem tiểu tử ở trong ngực Hinh phi lôi ra, rồi sau đó nhanh chóng nhét vào tay Vân Kiều (editor: khổ thân tiểu Thụy Thụy), phất tay, "Đi xuống đi, không có trẫm truyền gọi không được vào trong."



Vân Kiều ôm tiển Thiên Thụy đi, Diệp Linh Sương cả kinh khẽ mở miệng. Đại Yến Đế một tay ôm lấy chặn nàng lại, bước tới giường nhỏ, cười đến ngũ quan sang lạn, "Thông qua việc hôm nay, trẫm phát hiện ra một vấn đề rất lớn, đó chính là Sương Nhi quá chú trọng Thụy Nhi, ngay cả trẫm cũng bị lạnh nhạt. Xem hôm nay trẫm phạt ngươi thế nào."



Diệp Linh Sương biết rõ giãy giụa cũng vô dụng chỉ cười cười đấm vào vai hắn, "Không có được, bữa tối còn chưa dùng."



"Không vội không vội, chờ trẫm ăn ngươi xong rồi dùng thiện muộn một chút cũng được."--