Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 122 : Mạch nước ngầm dao động

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Edit: Chang Phi



Beta: Thiên Phi



Phùng Thái hậu hoăng, chúng phi tần hậu cung khiếp sợ, mấy ngày trước Phúc Thọ cung vừa mới khôi phục lễ vấn an, lúc đó nhìn qua thấy Thái Hậu vẫn còn tốt, nhưng hôm nay nói không còn liền không còn nữa. Các nữ nhân chỉ cảm thấy thế sự thật khó lường, vài người giả vờ thương tâm khóc đỏ mắt, vài người lại có tình cảm phức tạp không nói ra được.



Mặc dù năm đó Phùng Thái hậu không phải là nữ nhân được sủng ái nhất hậu cung, nhưng nàng lại có quyền lợi tối cao trong hậu cung kia, nàng cũng là một nhân vật nói gió được gió, nói mưa được mưa. Không nghĩ tới nữ nhân này mới trở thành Thái Hậu được có bảy năm liền đi, quả thực vừa đáng tiếc vừa đáng buồn.



Người ta thường nói: người tốt sống không lâu, gieo họa lưu lại ngàn năm. Phùng Thái hậu một chút cũng không được tính là người tốt, nhưng lại có thể cùng gieo họa dính được với nhau. Năm đó thủ đoạn khống chế hậu cung của Phùng Thái hậu, mọi người chỉ tùy tiện nghe một chút đồn đãi cũng có thể biết sơ một hai điều.



Cam Tuyền cung mới bị phong lại, thiếp thân tỳ nữ Xảo Nhi của Lý Quý nhân nghe nói ngày Thái Hậu hoăng, Liên Phi cũng bị mất tích. Có người dựa vào tin tức này mơ hồ đoán ra được có điều gì đó xảy ra, trong lòng sinh ra các loại suy đoán khác nhau. Nhưng mà, mặc kệ Liên Phi là mất tích hay là... chết, nữ nhân hậu cung đều là vui mừng khi thấy sự đã thành công.



Thái Hậu hoăng, thương tâm nhất chính là Phùng chiêu viện. Ngày thường mặc dù thấy Thái Hậu đối với chúng phi tần đều là công bằng vô tư, nhưng trên thực tế đều thiên vị nàng hơn rất nhiều. Cho dù là Uyển công chúa dưới gối nàng, cũng sợ là do lúc trước Hoàng Thượng nể mặt Thái Hậu mới có.



Hôm nay không còn người chiếu cố nàng nữa, Hoàng Thượng đối với nàng cũng không có tình cảm gì, cuộc sống sau này sợ là cũng không khá hơn được chút nào.



Kỳ thật, mọi người đều nói: hiện nay, ngoại trừ vị chủ nhân của Trường Nhạc cung kia, những người khác có thể tốt hơn được chỗ nào đây, cho dù kiêu ngạo như Kỳ Quý phi, thâm trầm như Ngạn Phi hôm nay không phải cũng rơi vào cảnh này hay sao?



- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -



Thương Loan điện.



Đại Yến Đế nhắm mắt ngồi đó, đã giữ nguyên tư thế này được một canh giờ rồi. Lý Phúc Thăng đứng ở một bên, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, cúi đầu đứng đó.



"So với trẫm dự liệu còn sớm hơn." Đại Yến Đế đột nhiên mở miệng nói, một đôi mắt tĩnh mịch không gợn sóng chậm rãi mở ra.



Đi theo Đại Yến Đế nhiều năm, Lý Phúc Thăng tự nhiên nhìn ra, lúc này Đại Yến Đế đang mất hứng, trên nét mặt lại lộ ra mấy phần cô đơn.



Ngày hôm sau, Đại Yến Đế tuyên di cáo, quần thần khóc, Đại Yến Đế ngừng lên triều bảy ngày, quần áo trắng ai điếu, không sủng hạnh bất kỳ hậu phi nào.
"Thiên Hựu, ngươi biết không, Thụy nhi hắn biết nói rồi!"



"Phải không? Hài nhi của trẫm cùng Sương Nhi thông minh như vậy, mới bảy tháng đã biết nói." Đại Yến Đế có chút không yên lòng, thanh âm hơi khàn khàn. Bàn tay ở trên eo nàng vuốt ve hai cái.



Diệp Linh Sương hồn nhiên chưa phát giác ra, lẩm bẩm nói: "Hôm qua lúc ta ôm Thụy Nhi, hắn gọi ta, ha ha, Thiên Hựu, hắn gọi ta, không phải là gọi mẫu phi, mà hắn gọi ta là mẫu thân (nương) đấy." Nàng sáng lạn cười, thỉnh thoảng lay lay cánh tay của hắn hai mắt sáng ngời, giống như một con mèo nhỏ làm nũng.



Đại Yến Đế có chút ghen: "Thụy nhi không có gọi phụ hoàng này sao, không có... Gọi cha sao?"



Diệp Linh Sương trừng mắt nhìn hắn: "Ngài cái người cha này luôn bận rộn chính sự, mới ôm qua Thụy Nhi được mấy lần, tự ngươi nói thử xem."



Đại Yến Đế cười mỉa hai tiếng, ngồi dậy ôm nàng lên, cười hơ hớ nói: "Trẫm cảm thấy đứa nhỏ Thụy Nhi này hôn ngươi cũng giống như hôn trẫm, cho nên trẫm quyết định cùng Sương Nhi sinh thêm vài đứa nhỏ, về sau trẫm muốn ngày ngày ôm, để cho bọn họ cùng phụ hoàng này thân nhất..."



Màn trướng rơi xuống, che giấu xuân quang, lương tiêu khổ đoản.



Mà lúc này giữa Đan Nguyệt cung, ngọn đèn ảm đạm, Ôn quý phi đã ngây ngốc ngồi một hồi lâu với ánh nến, trong mắt một mảnh u ám. Bên cạnh là tiểu thái giám được ánh nến thỉnh thoảng hắt lên, trầm mặc không nói, ngẫu nhiên liếc nhìn nàng, tựa hồ như đang chờ cái gì đó.



"Nương nương, đại nhân nói không thể kéo dài thêm được nữa, Hoàng Thượng đã nổi sát tâm rồi, chẳng lẽ ngài muốn nhìn cả nhà Ôn gia xuống dốc, đến lúc đó cho dù Hoàng Thượng có buông tha cho nương nương, nương nương cũng sẽ sống không bằng chết..." Thái giám thấp giọng nói.



Ôn quý phi ngốc trệ hai mắt trong nháy mắt đã chuyển thành bén nhọn, bỗng dưng quét về phía hắn: "Câm miệng, cẩu nô tài như ngươi còn dám thúc giục bản cung!"



"Nô tài không dám, nương nương ngài cân nhắc nhiều hơn một chút nữa thôi. Hôm nay Ôn gia đã không còn như trước, nương nương ngài... cũng không so được với trước kia."



"Ngươi!" Ôn quý phi trừng mắt nhìn hắn.



Thái giám cúi đầu, tiếp tục nói: "Hoàng Thượng mấy ngày trước bãy miễn chức vị của Tưởng Thiếu Thu đại nhân, lúc này chức thống lĩnh đại nội thị vệ đã bị người của Hoàng Thượng chiếm mất, binh quyền cũng bị Hoàng Thượng hoàn toàn khống chế trong tay. Hơn nữa, thế lực của Cổ đại nhân cũng càng lúc càng lớn, trong triều đại thần đi theo đại nhân cũng càng ngày càng ít..."



"Chớ nói nữa, để bản cung nghĩ đã..." Ôn quý phi cắt đứt lời của hắn, lâm vào trầm tư.