Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung
Chương 15 : Lại Gặp Hoàng Thượng
Ngày đăng: 17:15 30/04/20
Edit: Linh Quý Cơ
Beta: Nhã Quý Phi
Từ khi Đại Yến Đế đến chỗ Kỳ quý phi một đêm, số lần đến Cam Tuyền cung ít đi rất nhiều. Nếu tình cờ tới thì cũng là đi những cung điện nhỏ khác của Cam Tuyền cung mà thôi.
Nguyên nhân thật ra không có gì đặc biệt, nghe nói Hoàng Thượng biết Uyển quý tần có bệnh nhẹ nên truyền thái y đến xem. Kết quả Ngô thái y chẩn đoán Uyển quý tần bị cảm lạnh. Vì suy nghĩ cho long thể của Hoàng Thượng, Ngô thái y liền khuyên hắn không nên đến thăm nhiều để tránh nhiễm bệnh.
Đại Yến Đế chỉ thản nhiên ừ một tiếng, rồi không đến chính điện Cam Tuyền cung nữa. Bài tử thị tẩm của Uyển quý tần bị mang xuống đã rất lâu, lâu đến mức Đại Yến Đế dường như đã quên đi sự tồn tại của người này. Cửa Cam Tuyền cung cũng dần dần lạnh lẽo.
Diệp Linh Sương nghe xong tin tức này, khẽ nhếch khoé miệng, trong lòng chợt thấy vui sướng vô cùng. Nàng cầm lấy chiếc quạt nhỏ từ trong tay Mặc Nguyệt, tự tay quạt cho chính mình.
"Nương nương, đã gần mười ngày rồi mà Hoàng Thượng vẫn chưa tới Thuý Hà điện của chúng ta." Mặc Nguyệt lấy một chiếc quạt nhỏ khác từ trên bàn, theo thói quen nhẹ nhàng quạt cho chủ tử nhà mình, thuận tiện nói một câu.
Tuy rằng nàng cũng rất vui khi con đường rộng mở của Uyển quý tần đã là dĩ vãng từ khi bị thất sủng, nhưng lâu rồi Hoàng Thượng cũng không đến chỗ của nương nương. Nàng không thể không lo lắng.
"Mặc Nguyệt, Hoàng Thượng có rất nhiều việc phải làm. Không phải những ngày qua, hơn phân nửa thời gian Hoàng Thượng đều đến nghỉ ở chỗ của Kỳ quý phi và Hiền phi sao, tất nhiên ta so với các nàng thì kém vài phần." Diệp Linh Sương lãnh đạm cười, dường như nàng xem chuyện Hoàng Thượng sủng hạnh ai khác là việc bình thường. Chỉ là Mặc Nguyệt không biết, ẩn dấu trong lời nói đó một sự toan tính.
"Tâm trạng ta lúc này rất tốt, muốn ở trong sân luyện chút quyền cước, ngươi giúp ta tìm một chiếc quần. Hiện tại ta đang mặc váy nên chắc không tiện đấm đá nhiều." Diệp Linh Sương ngữ khí nhẹ nhàng cười nói với Mặc Nguyệt.
Vân Kiều vừa mới pha trà bước vào, nghe được lời này, bàn tay cứng lại một chút, nàng vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Linh Sương, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng về phía Mặc Nguyệt. Nàng có nghe lầm hay không, nương nương nói muốn đi ra ngoài luyện quyền cước? Đây là việc mà nữ tử hậu cung được nuông chiều từ bé nên làm sao?
Mặc Nguyệt hơi gật đầu với nàng ta, vẻ mặt mang ý cười, đi đến tủ quần áo, bắt đầu tìm kiếm bộ quần áo phù hợp.
"Tần thiếp không nên vào lúc ban ngày ban mặt làm chuyện khiếm nhã như vậy, tần thiếp biết sai rồi." Ánh mắt Diệp Linh Sương vì nhuốm một tầng nước mắt nhàn nhạt nên càng thêm trong suốt, vừa buồn bực vừa thẹn thùng nhìn chằm chằm nam tử trước mắt
"Thật ra, trẫm không trách ngươi, đừng tự oan ức như thế, đứng lên đi." Đại Yến Đế thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rưng rưng ngại ngùng không thôi của Diệp Linh Sương, đột nhiên thấy vui vẻ. Hắn vừa cười vừa vuốt ve đôi má hồng nhuận.
"Khiến cho Hoàng Thượng nhìn thấy bộ dáng thô tục của tần thiếp, trong lòng Hoàng Thượng nhất định là không vui. Tất nhiên tần thiếp thấy có lỗi." Diệp Linh Sương đẩy bàn tay to lớn của hắn ra.
Thoáng thấy hắn nhíu mày một chút, nàng lại đem khuôn mặt vùi vào trong lòng hắn, bắt đầu nhỏ giọng oán trách: "Vì sao Hoàng Thượng lần nào cũng trêu đùa tần thiếp như vậy? Đến đây cũng không cho hạ nhân thông báo một tiếng làm tần thiếp quẫn bách. Hoàng Thượng thật quá đáng, tần thiếp chán ghét người!"
Nghe thấy hai chữ chán ghét, chân mày Đại Yến Đế cau lại, một lần nữa nâng khuôn mặt áp trong lòng mình lên: "Nếu ái phi ghét trẫm đến vậy, liệu hiện tại trẫm có nên đi để vừa ý ái phi?" Trong mắt hắn đầy vẻ trêu chọc.
Tiểu nữ nhân này lại nói ghét hắn, lần đầu tiên có người dám nói hai chữ "chán ghét" ở trước mặt hắn. Nhưng trong lòng hắn không có chút gì giận dữ, ngược lại có vẻ hưởng thụ?
"Hoàng Thượng muốn đi thì đi đi." Diệp Linh Sương quay mặt đi, xoay đầu không nhìn hắn nữa. Thật sự vậy sao?
Đại Yến Đế thấy buồn cười trong lòng, dừng một chút liền gật đầu đồng ý: "Tốt thôi, trẫm đi trước. Chờ ái phi hết giận, trẫm lại đến." Vừa quay người lại, vạt áo liền bị một cánh tay mảnh khảnh ngọc ngà nắm chặt. Đại Yến Đế quay đầu nhìn nàng, ý cười trong mắt càng sâu.
" Hoàng Thượng tốt xấu gì cũng đã đến, chẳng lẽ cứ đi như vậy." Ánh mắt nàng chăm chú nhìn thẳng vào hắn, mang theo chút hờn dỗi bất mãn
"Ha ha..." Đại Yến Đế cười rộ lên. Trong tiếng kinh hô của nàng, hắn bỗng dưng ôm nàng lên, cất cao giọng nói: "Đi, trẫm và ái phi vào phòng nói chuyện nào."
Nhìn đôi mắt sâu thẳm đột nhiên trừng lớn dán chặt vào mình, Đại Yến Đế cúi đầu hôn lên mặt nàng, tâm tình đặc biệt vui sướng.