Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 25 : Gặp gỡ tại Lê Lạc Viên

Ngày đăng: 17:15 30/04/20


Editor: Ngọc Hiền tần



Beta: Thiên phi



"Nương Nương, lời nói của người ở Cam Tuyền cung hôm qua, giống như có hàm ý gì khác?" Mặc Nguyệt vừa mới chợp mắt được một lúc, đã phải theo chủ tử tới Trường Nhạc cung. Dọc đường đi hai người rất tùy ý, thấy chủ tử nhà mình im lặng không nói chỉ nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ tới cái gì. Đột nhiên nghĩ tới lời nói của Uyển Quý tần hôm qua, Mặc Nguyệt không nén khỏi tò mò hỏi. Vốn tưởng rằng chủ tử sẽ không trả lời, nào ngờ nữ tử trước mặt đột nhiên cười: 



"Tất nhiên là như vậy, nếu không vì sao ta phải chạy tới đây một chuyến."



Cảm thấy chủ tử giống như không muốn nói nhiều, Mặc Nguyệt cũng không hỏi tiếp, nhưng những nghi hoặc vẫn quấn quanh trong lòng không tan đi. Theo cách nói của chủ tử, chắc là Kỳ Quý phi có quen biết với Ngô thái y, nhưng mà chủ tử luôn ngây ngốc ở trong điện, làm sao có thể biết được chuyện này? Nghi hoặc vẫn là nghi hoặc, chỉ cần có thể làm cho Uyển Quý tần kia hoặc Kì Quý phi sống không tốt, tất nhiên Mặc Nguyệt sẽ rất vui khi việc này thành.



Tuy Mặc Nguyệt nghĩ như vây, nhưng Diệp Linh Sương cũng không ôm hy vọng quá lớn, chẳng qua Uyển Quý tần bây giờ chỉ là một chính tam phẩm quý tần không được sủng ái, nàng ta muốn cùng Kì Quý phi đối nghịch chắc chắn không chiếm được chỗ tốt. Thật ra nàng cũng không trông cậy vào Uyển Quý tần này có thể lay động địa vị của Kì Quý phi, chẳng qua mục đích là làm cho Hoàng Thượng tăng thêm chút đề phòng thôi, mà Uyển Quý tần kia....cũng chỉ khiến Hoàng Thượng càng thêm không thích mà thôi.



"Nương Nương, bây giờ quay về Trường Nhạc cung hay là đi thêm một chút?" Thấy nàng không lập tức lên tiếng, Mặc Nguyệt vội vàng nói: "Nô tì nghe nói, ở Lê Lạc viên bây giờ đúng lúc hợp hoan và tường vi nở hoa, hay là nương nương cũng qua ngắm một chút."



Diệp Linh Sương cười haha, quay đầu nhìn nàng: "Chỉ sợ không phải là ngắm hoa nở, nghe nói Hoàng Thượng thường đi dạo ở Lê Lạc viên, hoa ở Lê Lạc viên kia đúng là đẹp nhất thiên hạ." Đôi mắt đen bóng hơi chuyển, thân mình đột nhiên đổi hướng: "Đi thôi, đi Lê Lạc viên ngắm hoa."



Mặc Nguyệt đi theo sau chủ tử, dù sao Hoàng Thượng cũng đã vài ngày không tới Trường Nhạc cung, nếu có duyên gặp gỡ Hoàng Thượng, nói không chừng Hoàng Thượng sẽ nhớ tới chủ nhân. Nghĩ tới đây, trên mặt nàng không giấu được ý cười.



Trong Lê Lạc viên trồng mấy cây lê đại thụ, chỉ là hoa Tuyết Lê kia đã sớm tàn, bây giờ quả lê xanh đã to bằng một nắm tay. Diệp Linh Sương đứng bên cạnh, không khỏi nhìn những quả lê xanh này thêm vài lần, giật mình cảm thấy cả hoa viên này muôn hoa khoe sắc, phải chăng chỉ làm nền cho cây lê đại thụ này thôi.



"A? Đây không phải là Hinh tần của Trường Nhạc cung sao? Sao cũng tới Lê Lạc viên này." Giọng nói lanh lảnh quen thuộc của cô nương truyền tới, làm cho Diệp Linh Sương hơi nhíu mày. Quay đầu nhìn lại, nàng giương mi, nhìn nàng ta cười khách khí: "Thì ra là Quan Tiệp dư, không nghĩ tới có thể gặp tỷ tỷ ở đây."
Chờ nàng ngồi xong, Đại Yến Đế chậm rãi nhìn nàng, thản nhiên nói: "Không có mang đồ ăn tới?"



Diệp Linh Sương hơi mở mắt, chột dạ cúi thấp đầu, thấp giọng ngập ngừng nói: "Thiếp chỉ là muốn gặp Hoàng Thượng, nghe thấy bọn nha hoàn và thái giám nói Hoàng Thượng thường đến Lê Lạc viên đi dạo, cho nên cứ tới đây chờ. Mấy người trong đình và nha hoàn vốn đề nghị thiếp tới Lê Lạc viên này ngẫu nhiên gặp gỡ, không muốn quấy rầy thánh giá, sao Hoàng Thượng lại không cho thần thiếp chút mặt mũi nào?" Trong lời nói có vài phần oán giận.



"Ngươi nói thât là có lý." Đại Yến Đế quát nhỏ: "Đưa tay ra."



"A?" Diệp Linh Sương không hiểu, đưa tay phải ra, lập tức nhớ tới điều gì, đôi mắt sáng ngời, lập tức rút tay phải về đổi thành tay trái, than thở nói: "Tay phải thiếp còn muốn dùng bữa, Hoàng Thượng muốn đánh cứ đánh tay trái."



"Ha ha, ái phi thật thông minh, biết trẫm muốn trừng phạt ngươi." Đại Yến Đế vốn đang lạnh mặt, đột nhiên có thêm vài phần ý cười, nắm lấy tay trái của nàng, dùng sức phát vài cái lên tay ngọc mảnh khảnh. Nghe thấy tiếng nàng hít khí, tâm tình càng thêm vui sướng: "Cái tốt không học, lại muốn học mấy thứ khiến người ta chán ghét, chính ngươi nói xem có nên bị đánh không, hử?" Thấy lòng bàn tay nàng đã đỏ lên, Đại Yến Đế thu tay.



"Thiếp biết sai rồi, không nên đứng chờ tại Lê Lạc viên." Diệp Linh Sương có chút uất ức nhìn hắn, ủ rũ nói.



Đại Yến Đế thở dài, xoa nhẹ lòng bàn tay ửng đỏ, không nói gì.



"Hoàng Thượng, thiếp chỉ là có chút nhớ Hoàng Thượng." Thấy hắn trầm mặc không nói gì xoa xoa lòng bàn tay mình, Diệp Linh Sương thấp giọng nói.



Hai người lặng im hồi lâu, thẳng đến khi Diệp Linh Sương nghĩ Đại Yến Đế sẽ không nói gì nữa, hắn lại nhẹ nhàng gật đầu: "....Ừ."



Giọng nói trầm thấp khiến đôi mắt đang buông xuống kia hơi run rẩy một chút.