Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 35 : Khoa chân múa tay

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Edit, beta: Nhã Quý Phi



Đức phi  xử trí bọn hạ nhân, vốn cũng không phải chuyện đại sự gì, nhưng tội danh lại không rõ ràng, chỉ nói cung nữ kia bịa đặt sinh sự, hành vi không đứng đắn.



Nghe Lý Phúc Thăng hồi bẩm chuyện bát nháo trong hậu cung ngày hôm đó, gương mặt Đại Yến Đế đã trầm lại càng thêm trầm, trước đây chưa từng xuất hiện sự việc loạn thế này! Đột nhiên hắn chớp mắt, lãnh ý càng thêm sâu thẳm, trong lòng chỉ còn lại một tiếng than nhẹ bất đắc dĩ.



Lý Phúc Thăng biết giờ phút này Đại Yến Đế rất giận dữ, hắn cũng lẳng lặng đứng một bên, không dám nói thêm nữa.



"Lý Phúc Thăng, chuyện ma quái ồn ào huyên náo trong trung cung (*), chân tướng rốt cuộc là thế nào?" Đại Yến Đế lạnh giọng hỏi.



(*) trung cung: cung của Hoa Hoàng Hậu.



"Hồi Hoàng Thượng, ngày hôm trước nô tài tự mình hỏi qua, vài nô tài trong trung cung kia đều nói, đúng là lúc dọn dẹp phòng thấy mấy chỗ tự dưng xuất hiện vết máu. Ngay cả người vẫn luôn hầu hạ tại trung cung..." Lý Phúc Thăng đang nói thì dừng lại, vụng trộm  liếc mắt nhìn Đại Yến Đế một cái, thấy sắc mặt hắnkhông có gì khác thường thì mới tiếp tục nói: "Ngay cả Triệu lão công công vẫn luôn quản lý trung cung đều cũng vì chính mắt nhìn thấy vết máu quỷ dị kia mà sợ hãi ngất đi. Có lẽ việc này không phải là giả dối."



Sắc mặt Đại Yến Đế khẽ thay đổi, khóe miệng hiện lên nụ cười khó hiểu, thanh âm lạnh lẽo trầm thấp: "Không phải giả dối, vậy là thật sự có quỷ sao?"



Lý Phúc Thăng đang muốn trả lời, lại bị nụ cười chứa ám khí của Đại Yến Đế làm sợ hãi, toàn thân liền phát run không dám nói lời nào.



"Lý Phúc Thăng, gọi Trương Tử Nghi tới cho trẫm, trẫm muốn nhìn xem, rốt cuộc ma quỷ là thật hay là giả!" Trong mắt Đại Yến Đế bỗng dưng phát ra ánh sáng lạnh. Trên thái dương của Lý Phúc Thăng đổ một chút mồ hôi lạnh, lên tiếng trả lời xong liền lui ra ngoài.



Chỉ chốc lát sau, Trương Tử Nghi đã bị Lý Phúc Thăng gọi đến. Hắn quỳ gối xuống, vào thẳng chủ đề: "Thỉnh Hoàng Thượng phân phó."



"Trương Tử Nghi, vài ngày tới ngươi cùng mấy tên thị vệ ẩn nấp xung quanh trung cung, đừng để bất kỳ kẻ nào phát hiện. Nếu nhìn thấy ma quỷ thì ngay lập tức bắt đến đây cho trẫm!" Đại Yến Đế lạnh lùng nói.
Đại Yến Đế sửng sốt một lát, đột nhiên cười lớn ra tiếng: "Ngươi lại lừa trẫm như vậy! Sao trẫm lại không biết được, việc này còn khiến trẫm cảm động một phen."



"Ban đêm gió mát, thiếp biết Hoàng Thượng muốn cùng thiếp đứng ở cửa nói chuyện, cho nên ban nãy đã tự ý ăn trước một ít, Hoàng Thượng sẽ không trách thiếp tùy tiện phải không?" Diệp Linh Sương ngẩng đầu hắn, đôi mắt chớp chớp, lông mi dài rung nhẹ như cánh bướm, cực kỳ động lòng người.



Đại Yến Đế có chút đứng hình, cười nói: "Trẫm đương nhiên sẽ không keo kiệt như vậy. Ái phi không nên đứng ở nơi có gió lạnh vào đêm khuya, thân mình nàng quá mảnh mai, trúng phong hàn cũng không tốt."



Hắn vừa nói xong, đôi mi thanh tú của Diệp Linh Sương hơi nhíu lại, có chút tự đắc nhìn hắn: "Hoàng Thượng nói những lời này là sai rồi."



"Sai? Sao trẫm có thể nói sai được?" Tâm tình Đại Yến Đế vui vẻ, khóe miệng khẽ cười. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đặc biệt sáng ngời dưới ánh trăng của nàng, đôi mắt tối tăm của hắn cũng dần hiện lên vẻ tinh quang.



Diệp Linh Sương cười lém lỉnh, hai má lúm nho nhỏ khắc sâu vào ánh mắt hắn, nàng khẽ nói: "Hoàng Thượng nói thiếp thân mình mảnh mai, lời này không đúng. Tuy người nhà của thiếp cho thiếp theo học cầm kỳ thư họa, nhưng cơ thể thiếp cũng rất yêu thích công phu. Cho nên vào những lúc phụ thân không chú ý, thiếp đã vụng trộm học mấy chiêu, bây giờ thập phần thuần thục, thậm chí có thể dùng làm phòng thân."



Ý cười trong mắt Đại Yến Đế càng sâu, mang vài phần trêu chọc: "Không phải lần đầu tiên trẫm gặp được ái phi là lúc nhìn thấy mấy chiêu khoa chân múa tay kia sao?"



"Sao lại là khoa chân múa tay? Hoàng Thượng chớ xem thường thiếp, trước kia lúc thiếp ở trong phủ, mấy nha đầu cũng không phải là đối thủ." Diệp Linh Sương vội vàng tranh cãi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.



Đại Yến Đế không khỏi cười ra tiếng: "Được, ái phi nói cái gì thì là cái đấy, trẫm không xen vào, bằng không ngươi lại trách trẫm keo kiệt."



"Thiếp nói thật, Hoàng Thượng không cần dỗ dành thiếp."



"Được được... Là sự thật..." Đại Yến Đế miễn cưỡng gật đầu, thanh âm vô cùng thoải mái.