Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 4 : Cắn câu

Ngày đăng: 17:15 30/04/20


Edit: Mị Thường tại



Beta: Thảo Hoàng Quý phi



Trải qua mấy ngày liên tiếp, hai mươi nữ tử được đưa tới không có bất kì người nào được sủng hạnh. Nói thẳng ra, khó có người không nhỏ giọng mà bàn tán, mà các vị canh y cũng bắt đầu xôn xao bất an. Dù gì các nàng cũng được xem là tài mạo bất phàm, làm sao mà cam tâm bị vắng vẻ. Coi như là nữ tử của địch quốc mang tới, sao Hoàng Thượng lại phòng bị như vậy. Ra sa trường cũng là những binh lính kia, một chút cũng không có liên can với các nàng.



Lời đồn đãi đang ở thời điểm cao trào, Hoàng Thượng thế nhưng lại tự mình tới những tiểu điện hẻo lánh này. Sau đó, không còn ai bàn tán nữa, bởi vì ngay đêm đó ngoài cửa Lưu Sa điện treo lên hai ngọn đèn lớn sáng ngời. Lưu Sa điện bên trong không chỉ có một vị canh ý. Tất cả đều được xếp ở cách phòng xây song song nhau, trong đó có một gian ngoài. Thái giám tổng quản Lý Phúc Thăng bên cạnh Hoàng Thượng đang cung kính dừng tại đây. Vài tiểu nha hoàn cơ trí đưa vị ở đó đi tắm rửa. Lý Phúc Thăng nghe tiếng nước chảy ồn ào phía trong, mặt không đỏ tim không đập nhìn về phía xa, nghĩ thầm: "Mấy ngày nay có lẽ Hoàng Thượng sẽ liên tục sủng hạnh vài vị canh y đi. Về phần thời gian, cũng không phải một thái giám nhỏ như hắn dám suy đoán."



Vài vị canh y ở phòng kế bên nói, tối đêm đó, thanh âm mập mờ không ngừng, nữ tử thì than nhẹ, năm tử thì thở gấp, nghe mà mặt đỏ tới mang tai. Ngày kế, Hoàng Thượng ban thưởng rất nhiều đồ, vị canh y ngụ tại Lưu Sa điện vinh dự trực tiếp trở thành An Uyển nghi.



Sau đó mấy ngày, Hoàng Thượng lại sủng hạnh thêm vài vị mỹ nữ của Minh Vũ quốc, không ngừng phong thưởng, có người được thăng làm Thải nữ, thăng làm Tuyển thị hoặc Bảo lâm.



Lúc này tại chính điện của Đang Nguyệt cung.



Một nữ tử mặc lụa mềm màu lam đang nghiêng mình trên tháp, đầu vấn kiểu Phi Vân, cài bích trâm có gắn hoa hải đường cùng với vài hạt thuý châu, nổi bật nhất có lẽ là đôi mắt đào hoa phong tình vạn chủng kia. Đây cũng là người đứng đầu Đang Nguyệt cung, Kỳ Quý phi - Ôn Nhã Văn, là người có phong hào quý phi trong tứ đại chính phi, Hoảng Thượng đối với người này đương nhiên là vạn lần ân sủng.



"Tứ Trúc, nghe nói liên tiếp mấy ngày Hoàng Thượng đều nghỉ lại chỗ của mấy nữ nhân Minh Vũ quốc kia, ngay cả chỗ Hiền phi đều không có mấy ngày. Việc này là thật?" Vừa hỏi vừa miễn cưỡng đưa tay ra.



Một nô tỳ vội vàng vịn lấy cánh tay kia, đỡ nàng đứng dậy, cúi đầu trả lời: "Hồi nương nương, quả thật là như vậy. Nữa tháng này Hoàng Thượng nghỉ ba lần ở chỗ Uyển Quý tần, thời gian còn lại đến chỗ mấy vị canh y kia, đã phong bốn người làm thái nữ, ba người làm tuyển thị, ba người là bảo lâm."



Kỳ Quý phi xinh đẹp cười một tiếng: " Ta nói Hoàng Thượng thật hào phóng, hoá ra chỉ ra vẻ một chút,m. Bản cung nhớ rõ có một người thăng ba cấp trở thành thất phẩm Uyển nghi đi."



"Vâng nương nương, là An canh y ngụ tại Lưu Sa điện." Tứ Trúc vội vàng nói tiếp.
Ngoài điện mưa tầm tã, liên miên không ngừng.



Trên tảng đá lớn gần bờ ao có một nữ tử mặc cung trang đai màu xanh biếc, thích ý nhìn mưa rơi trên lá sen, khoé miệng ngẫu nhiên nở nụ cười nhạt. Bên cạnh là một nha đầu cầm dù giấy màu nâu nhạt, đang che mưa cho nàng. Chung quanh đặt biệt yên tĩnh, cô gái giữa hồ sen nhìn có mấy phần thoát tục, không nhiễm bụi trần.



"Mặc Nguyệt, cất ô này đi, nước mưa rơi trên mặt cũng rất thoải mái."



"Nương nương, che vẫn tốt hơn." Mặc Nguyệt cố chấp che ô cho Diệp Linh Sương.



"Ta nói không cần là không cần." Diệp Linh Sương cố chấp đứng lên, lông mày cũng nhăn lại, có vài phần ngây thơ của nữ tử, đứng lên mắt đảo qua khắp nơi tìm kiếm.



"Nương nương đang tìm cái gì? Nô tỳ sẽ cố gắng tìm dùm người." Mặc Nguyệt vội vàng chạy đuổi theo, tận lực che ô trên đỉnh đầu Diệp Linh Sương.



Một đôi mắt băn khoăn, dừng lại tại một cái cây gãy, đi lên trước quen tay bẻ xuống, huơ vài cái, cảm thấy không sai biệt lắm liền hài lòng gật đầu, như đứa bé vui vẻ cười.



Mặc Nguyệt kinh ngạc nhìn từng cử chỉ của tiểu thư nhà mình, mà Diệp Linh Sương làm ra động tác kế tiếp trực tiếp làm cho Mặc Nguyệt trừng lớn hai mắt. Một tay huy động, dùng cành cây thay cho kiếm, một bộ kiếm pháp linh hoạt xuất động, dáng người tinh xảo, khom lưng, nhấc tay, kiếm phong nhắm thẳng.



"Mã đạp Phi Yến". Nhấc chân, quét kiếm nhảy qua, "gió thu quét lá", Diệp Linh Sương cười. Lộn nhào vài lần liên tục, trường kiếm bay lên không, nhẹ giơ chân lên. Cuối cùng xoay người lại, đôi mắt sâu không thấy đáy, bên trong lại có vài phần cười yếu ớt. Nhánh cây đâm ra bị một bàn tay hữu lực cầm lấy, chân dài đá ra cũng bị một cánh tay rắn chắc vững vàng kẹp ở dưới nách.



"Một chiêu này gọi là gì?" Nam tử cười khẽ hỏi, thanh âm trầm thấp dễ nghe, xem ra tâm tình không tệ.



Tác giả có lời tâm sự: kết quả, cá lớn đã mắc câu rồi, ha ha...