Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 53 : Hiền phi bị biếm

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Edit: Du Tần



Beta: Nhã Quý Phi



Hinh quý tần ở Trường Nhạc cung truyền ra việc An Mỹ nhân sảy thai, vui vẻ nhất chắc chắn là Quan tiệp dư.



Lúc trước, khi nghe Diệp Linh Sương tấn thăng quý tần, Quan Tiệp dư thiếu chút nữa tức đến hộc máu. Diệp Linh Sương tuy có thân phận cao quí là con gái của Trấn Quan Đại tướng quân ở Minh Vũ quốc, nhưng dù sao cũng là "cống phẩm" đưa tới hậu cung Đại Yến quốc, là thân phận thấp kém, ti tiện. Thế nhưng Hoàng Thượng lại thăng nàng ta lên làm quý tần!



Ngay cả nàng, đến nay cũng chỉ là một tam phẩm Tiệp dư, chỉhơn Hinh quý tần một đẳng. Đã vậy còn phải thân thiện, lễ nghi, cử chỉ phải chu toàn, miễn cho người khác bắt được nhược điểm, bảo nàng làm sao không tức? Vốn tưởng rằng lần này Trường Nhạc cung gây ra chuyện, vị Hinh quý tần kia chắc chắn không trốn được sự trách phạt của Hoàng Thượng, vậy mà hai ngày trôi qua cũng không thấy Hoàng Thượng lên tiếng. Nếu so ra thì An Mỹ nhân ở  Cam Tuyền cung kia còn mệt hơn, hai ngày qua nửa chết nửa sống.



"Kỳ quý phi, người nói xem tại sao Hoàng Thượng vẫn để yên chuyện này, rốt cuộc là có ý gì? Ý đồ mưu hại Hoàng tự là tội lớn phải chém đầu, thế nhưng cái gì Hoàng Thượng cũng không nói, phải chăng là đã quên chuyện này?" Quan tiệp dư nghiêng người, hướng về phía Kỳ quý phi để hỏi, sắc mặt có vẻ khẩn trương.



"Quan tiệp dư gấp cái gì, Hoàng Thượng chắc chắn đã có an bài, tâm tư Hoàng Thượng là thứ mà ta và ngươi có thể suy đoán, vọng tưởng hay sao?" Kỳ quý phi thản nhiên liếc nàng ta một cái, dường như rất bất mãn với câu hỏi vừa rồi.



Quan tiệp dư tự biết bản thân lỡ lời, ngượng ngùng cười một tiếng: "Muội muội cũng chỉ là thuận miệng hỏi, nào có lá gan động đến tâm tư Hoàng Thượng?"



Kỳ quý phi nhấp một ngụm trà, kiêu ngạo liếc nàng ta: "Nếu Ngươi dư thừa sức lực, không bằng nghĩ xem làm sao để Hoàng Thượng vui, bớt suy nghĩ nhiều lại. Nữ nhân trong hậu cung này, số người ao ước vị trí của ngươi không ít. Không phải lúc nào bản cung cũng có thể cũng nhắc nhở ngươi. Sau này nếu lỡ bị người bắt được nhược điểm, đừng trách ta tại sao không niệm tình cũ mà chỉ xử theo lẽ công bằng, Quan tiệp dư có hiểu hay không?"



Nghe lời này, Quan tiệp dư giật mình, khẽ cười: "Kỳ quý phi yên tâm, muội muội nhất định không phụ sự tin tưởng. Chỉ là hiện nay Hoàng Thượng lại không hay đến Dương Tử cung của ta, bằng không muội muội cũng sẽ không khó coi như thế, khiến tỷ tỷ phải chê cười."
Người đang bị nhốt tại thiên lao chính là phụ thân nàng ta, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*, Hiền phi như thế nào lại chịu buông tha, nàng ta phủ phục trên mặt đất, giọng nhỏ nhẹ: "Cầu người xem mặt mũi của thần thiếp mà bỏ qua cho gia phụ lần này đi, gia phụ về sau nhất định sẽ thanh chính liêm khiết, sẽ không tham ô bao giờ nữa." Hiền phi nhớ rất rõ ràng, lần trước có đại thần trong triều buộc tội phụ thân Đức phi thu nhận hối lộ, Hoàng Thượng lúc ấy cũng chỉ phát lửa giận một lần rồi thôi, không giải quyết hay trừng phạt gì Thường Thịnh Thiên, thế nên nàng ta mới nghĩ chỉ cần mình van cầu Hoàng Thượng, việc này sẽ có thể xoay chuyển.



*ý là hai bên tốt cùng tốt, xấu cùng xấu



Thế nhưng Hiền phi lại không biết rằng, lần trước các đại thần buộc tội, những chứng cứ vẫn còn chưa xác thực, hơn nữa Thường Thịnh Thiên lưu lại vẫn còn hữu dụng, Đại Yến đế mới buông tha, nhưng mà lần này đây, chứng cứ lại vô cùng vững chắc, tự nhiên là không thể bỏ qua!



Nghe những lời nói này, Đại Yến đế cười lạnh một tiếng, thản nhiên liếc Hiền phi lúc này còn đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt liền nhìn đến Lý Phúc Thăng: "Đợi lát nữa đi Lưu Vân cung tuyên ý chỉ của trẫm, Hiền phi dĩ hạ phạm thượng, nhúng tay vào chuyện triều chính, đức độ lễ nghi mất hết, thực không xứng với vị trí chính nhất phẩm tứ phi Hiền phi, nay biếm thành ngũ phẩm sung nghi, từ chính điện Lưu Vân cung chuyển ra sườn điện."



Lời vừa nói ra khiến Lý Phúc Thăng giật mình, vội vàng đáp: "Nô tài tuân mệnh."



Hiền phi ngẩng đầu lên, hai mắt mở to như chuông đồng, cánh môi đào vốn hồng nhạt nay trở nên trắng bệch, mấp máy vài cái, giọng run run, khàn khàn hỏi lại: "Hoàng Thượng, người vừa nói cái gì vậy?", bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Đại Yến đế, nàng ta liền biết những gì vừa nghe được không phải là giả, thân mình lảo đảo một cái liền trượt xuống đất, hai mắt rưng rưng lệ, lẩm bẩm: "Không, cái này chắc chắn không phải sự thật, Hoàng Thượng người sao có thể nhẫn tâm đến thế..."



Đại Yến đế nhíu mày, trầm giọng phân phó: "Lý Phúc Thăng, đưa Mạnh sung nghi hồi Lưu Vân cung, nhớ kĩ, phải tuyên khẩu dụ của trẫm khắp Lưu Vân cung, đồng thời cũng phải tận mắt thấy Mạnh sung nghi chuyển ra sườn điện."



Lý Phúc Thăng nhất thời cảm khái trong lòng, cúi đầu đáp: "Vâng". Dứt lời liền đi tới bên người Hiền phi, nâng nàng ta dậy, kéo ra ngoài.



"Không thể, không thể nào như vậy được. Hoàng Thượng, sao người có thể nhẫn tâm đối xử với thiếp như vậy?! Hoàng Thượng..." Hiền phi gào khóc, tiếng kinh hô càng lúc càng xa, thật sự rất bi thương.