Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 6 : Hoàng đế đột nhiên tìm đến

Ngày đăng: 17:15 30/04/20


Edit: Tiên Tiên Thường Tại



Beta: Mai Thái Phi



" Tối hôm qua Hoàng Thượng vẫn chưa triệu kiến ai thị tẩm sao?"



Một nữ tử xinh đẹp nằm trên nhuyễn tháp êm ái, mắt hạnh mày ngài, búi tóc vấn cao, trên đó cài một cây trâm hoa đào Tử Ngọc. Nàng vận một chiếc váy dài bằng lụa mỏng, điểm xuyết những bông hoa thêu bằng tơ vàng càng khiến nàng tăng thêm vài phần cao quý, lịch sự và tao nhã.



"Bẩm nương nương, tối qua Hoàng Thượng nghỉ ở Long Khuyết điện, vẫn chưa triệu kiến ai thị tẩm." Tỳ nữ Cẩm Ngọc bên cạnh vừa giúp nàng đấm bóp vai vừa vội vàng trả lời.



Tỳ nữ Cẩm Vũ tiếp nhận chén cháo tổ yến mà cung nữ bên ngoài vừa đưavào, đưa tới trước mặt nàng, "Phòng bếp nhỏ mới vừa làm xong, nương nương cẩn thận bị phỏng."



Mạnh Hàm Ngọc nhìn hai tỳ nữ bên người một cái, hài lòng mỉm cười rạng rỡ như hoa đào tháng ba, "Cẩm Vũ theo bản cung tiến cung tính đến hôm nay đã được ba năm, Cẩm Ngọc đi theo bản cung cũng gần một năm rồi. Nếu có một ngày nào đó các ngươi muốn lập gia đình thì hãy nói với bản cung một tiếng, bản cung nhất định sẽ chuẩn bị thật nhiều của hồi môn cho các ngươi.



Sắc mặt hai nha hoàn khẽ biến, đồng loạt nói, "Chúng nô tỳ sẽ luôn hầu bên cạnh Hiền phi nương nương, không lập gia đình đâu ạ."



"Ai... Các ngươi đã trung thành như vậy, bản cung cũng không nỡ đuổi các ngươi đi. Về sau làm việc cho thật tốt, bản cung tất nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi." Hiền phi thở dài một hơi, khẽ nâng bàn tay đeo vòng ngọc màu đen tuyền, nâng chén cháo tổ yến lên chậm rãi uống từng chút.



Cẩm Vũ và Cẩm Ngọc vẻ mặt lại biến đổi, cúi đầu thật sâu.



"Lưu Vân cung này của bản cung cũng không hẹp hòi. Đồ trang sức đeo tay, đồ cổ nơi này các ngươi tùy tiện chọn một cái đi." Hiền phi dùng cái muỗng gẩy gẩy trong chén cháo tổ yến, cảm thấy không muốn ăn nữa đưa ra phía trước, Cẩm Vũ vội vàng tiếp nhận.



"Bình thường nương nương đã ban thưởng rất nhiều rồi, nô tỳ không dám tham lam." Cẩm Ngọc cười đáp.



"Thưởng cho các ngươi thì các ngươi cứ nhận đi. Cẩm Ngọc, lấy hộp trang sức của bản cung ra đây." Hiền phi chẳng buồn đưa mắt nhìn sang, chỉ vào một cái hộp nhỏ tinh xảo trên bàn trang điểm.



"Vâng." Cẩm Ngọc thấp giọng đáp, đưa cái hộp gỗ nhỏ nạm vàng tới trước mặt chủ nhân.



Hiền phi nhếch môi cười mở hộp nhỏ ra, trong đó chứa đầy châu báu và đồ trang sức đeo tay. "Các ngươi theo hầu bản cung nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng nhận được phần thưởng gì tốt. Trong hộp này đều là đồ Hoàng Thượng và Thái Hậu ban cho, các ngươi chọn tùy ý một cái đi."


Diệp Linh Sương không muốn nói thêm gì nữa, xoay người tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe được một trận tiếng bước chân rất nhỏ, thần sắc liền biến đổi, hướng Mặc Nguyệt khẽ hừ một tiếng, mang theo một chút ngây thơ, "Ta chính là thích hóng gió đây, tiểu chủ nhà em thân thể tốt, không dễ dàng bị nhiễm lạnh như vậy"



Đối với chủ nhân bướng bỉnh như vậy, Mặc Nguyệt không thể làm gì, chỉ đành lấy ra một cái áo choàng phủ thêm cho nàng.



"Tiểu chủ, người nói xem vì sao Hoàng Thượng không đến Thúy Hà điện vậy?" Mặc Nguyệt thở dài một hơi hỏi. Nàng cho rằng với vẻ đẹp của tiểu chủ, Hoàng Thượng sau khi nhìn thấy nhất định sẽ để tâm, nhưng đúng là đã nhiều ngày liên tục trôi qua, cũng không thấy bóng dáng Hoàng Thượng đâu.



"Xú nha đầu, ngươi còn muốn tên háo sắc kia đến à?" Dường như ý thức được mình lỡ lời, Diệp Linh Sương vội vàng che miệng, khẽ lè lưỡi một cái, bộ dáng rất là nghịch ngợm.



Chứng kiến chủ nhân giờ phút này lộ ra vài phần ngây thơ khó gặp, Mặc Nguyệt ha ha cười một tiếng, "Tiểu chủ, nhưng đó là Hoàng Thượng."



"Là do hắn trêu ta." Diệp Linh Sương bất mãn lườm Mặc Nguyệt một cái, đôi mắt to đen nhánh dưới ánh trăng chiếu xuống đặc biệt sáng ngời. Ngoài cửa, một đôi mắt tinh tế dần lan tỏa vui vẻ.



"Hơn nữa, ta sợ Hoàng Thượng đến không phải để sủng hạnh ta, mà là đến phạt ta. Mặc Nguyệt ngươi nghĩ xem, lúc ấy ta còn động thủ với Hoàng Thượng..."



"Đúng vậy, Hoàng Thượng người..." Mặc Nguyệt thanh âm dần dần nhỏ xuống, tiểu chủ nói xác thực rất đúng.



"Được rồi, ta có chút mệt mỏi. Mặc Nguyệt, ngươi mang một ít nước nóng đến đây, ta nghỉ ngơi một lát." Diệp Linh Sương ngắt lời Mặc Nguyệt ngăn chặn nàng ấy nói ra những lời kinh hãi thế tục.



"Tiểu chủ chờ một chút, nô tỳ đi ngay." Mặc Nguyệt tiến về phía cửa đi ra ngoài.



Diệp Linh Sương khẽ nhắm mắt, nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng đến cửa bỗng nhiên dừng lại, một tiếng hô nhỏ khó có thể phát giác vang lên, sau đó tiếng bước chân kia lại càng lúc càng xa.



Dường như có một làn hơi thở nóng rực phả trên mặt mình, Diệp Linh Sương gãi mặt, nghiêng đầu một cái rồi lại tiếp tục ngủ.



Sau đó, hơi thở càng thêm nóng rực, trên môi có cảm giác ấm áp, Diệp Linh Sương vội mở to hai mắt, chống lại ánh mắt mỉm cười lấp lánh như sao, giờ phút này đôi môi của hắn nhẹ nhàng phủ lên môi nàng, khi nàng mở mắt lại nhẹ nhàng mút vài cái.



"A!" Diệp Linh Sương vội bật dậy, không đứng vững nên người lệch nghiêng sang một bên. Đại Yến Đế cúi đầu cười một tiếng, cánh tay dài nhấc lên, kéo eo thon của nàng, ôm nàng vào trong lòng, hai người liền dán chặt vào nhau. Áo choàng đang đắp trên người nàng cũng rớt xuống, sa y trượt nhẹ, lộ ra cảnh xuân mê người như ẩn như hiện.



Tác giả có lời muốn nói: Hoàng Thượng người này thật ra là cao thủ tán tỉnh, nữ chính cũng rất lợi hại, có phải hay không?