Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 64 : Qua cầu rút ván

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Editor: Nhiên Thục tần



Beta: Vy Tu nghi



Diệp Linh Sương rụt cổ một cái, không hiểu vì sao Đại Yến Đế lại đột nhiên động dục như vậy, làm cho nàng đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn. Hiện tai thân thể thực sự cực kỳ mệt mỏi cho nên rất lười nhúc nhích. Nhưng khổ nỗi bàn tay xấu xa của hắn đang liên tục vuốt ve từ eo xuống vùng nhạy cảm của nàng.



"Hoàng Thượng, người đừng lộn xộn. Thiếp bị người làm cho mệt mỏi vô cùng, người có thể để cho thiếp nghỉ ngơi một lát được không?" Âm thanh có phần oán tránh, Diệp Linh Sương khẽ nghiêng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó ánh mắt di chuyển tới cái tay không yên phận của hắn. Không cần nói hắn cũng biết ý tứ của ánh nhìn đó, liền dừng tay lại yên lặng trong chốc lát.



Đại Yến Đế cúi đầu cười ra tiếng, mắt hơi chớp chớp, có chút sung sướng nói: "Sao bây giờ lại không dậy nổi rồi, lúc nãy bộ dáng của ngươi chả phải cực kỳ hưởng thụ sao." Dứt lời, bàn tay lại tiếp tục vuốt ve xuống thêm một chút nữa.



Diệp Linh Sương vội vàng khép hai chân lại, xấu hổ và giận dữ liếc mắt nhìn hắn, dứt khoát quay vào trong giường. Nhưng cơ thể còn chưa kịp quay đi thì đã bị cánh tay của nam nhân kia cản lại bắt quay trở về, giam cầm trong lồng ngực.



"Thật là không thể chịu nổi muốn trêu trọc tiểu nha đầu nhà ngươi, tốt lắm, trẫm không đùa ngươi nữa, đành phải đi ngủ thôi." Đại Yến Đế đem thân thể của nàng ôm vào ngực, nhìn nàng cười nói.



Lúc trước ở chỗ Quan Tiệp dư gặp chuyện không vui nhưng hiện tạ đã tan thành mây khói, cảm thấy thật thoải mái. Thấy hắn sẽ không động tay động chân nữa, Diệp Linh Sương mới an tâm gối đầu lên cánh tay hắn, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn.



"Nhìn trẫm như vậy làm gì, chẳng lẽ bộ dáng của trẫm khác mọi ngày sao?" Đại Yến Đế hôn lên trên trán nàng một cái, hỏi.



"Không, chỉ là thiếp cảm thấy Hoàng Thượng thật sự rất đẹp cho nên muốn nhìn thêm một chút thôi." Diệp Linh Sương cong môi lên, nhìn hắn chằm chằm.



Trong lòng Đại Yến Đế buồn cười, lúc nãy còn giận dỗi hắn, lúc này ngược lại thật biết điều.




"Thôi thôi, về sau ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi, bổn cung thực sự không giúp gì được cho ngươi đâu." Giọng nói Kỳ Quý phi lãnh đạm đi vài phần.



Quan Tiệp dư giật mình nhìn nàng: "Tỷ tỷ như vậy là có ý gì?"



"Hiện nay ngươi làm cho Hoàng Thượng chán ghét, về sau chắn chắn sẽ rất khó để người sủng ái lại. Bất qua bổn cung cũng chỉ là một chính phi mà thôi, sao có thể quản được tâm tư của Hoàng Thượng. Nếu người muốn đến Trường Nhạc cung, bổn cung có thể khuyên bảo người không được đi sao?" Vẻ mặt Kỳ Quý phi bất đắc dĩ nói.



Quan Tiệp dư lại cảm thấy vẻ mặt kia quá mức giả tạo. Bây giờ cảm thấy nàng vô dụng liền muốn đá văng nàng ra một góc sao? Từ trước đến nay biết rõ Kỳ Quý phi vốn là người nhẫn tâm, mà không ngờ rằng lại nhẫn tâm và ích kỷ đến như vậy.



"Kỳ Quý phi thật sự sẽ không giúp muội muội sao?" Quan Tiệp dư nhìn gương mặt tuyệt mỹ của nàng ta, trong lòng như có một tầng băng, lạnh đến thấu xương.



Kỳ Quý phi thở dài: "Bổn cung thực sự cũng bất lực rồi. Tú Trúc, thay bổn cung tiễn khách đi." Nàng ta nhìn lướt qua cung nữ Tú Trúc, ung dung nói.



"Quý phi tỷ tỷ giúp đỡ nói vài lời với Hoàng Thượng không được sao?" Bộ dáng ngạo mạn của Quan Tiệp dư lúc trước hiện tại đã không còn, nàng nhìn về phía Kỳ Quý phi ánh mắt hiện lên vài tia cầu xin. Trong Hậu cung, nữ nhân không được Hoàng Thượng sủng hạnh thì không là gì cả. Nàng không muốn trở thành một nữ nhân bị Hoàng Thượng vứt bỏ ở trong Hậu cung này đâu!



"Quan Sung viện, ngươi tỉnh táo lại cho bổn cung. Lúc này ngươi dám làm loạn thì bổn cung cũng không giúp được ngươi. Hơn nữa, Hoàng Thượng cũng coi như là đã xử lý nhẹ chuyện này. Nếu xét theo cung quy, hành vi Quan Sung viện tính kế với đế vương, nhưng Hoàng Thượng chỉ giáng phẩm vị của ngươi đã có thể xem là nhân từ rồi."



Lời nói của Kỳ Quý phi giống như là an ủi, nhưng trong lòng Quan Tiệp dư lại cảm thấy lạnh vô cùng. Chỉ vài khắc ngắn ngủi như vậy mà nữ nhân này đã sửa lại gọi nàng là Quan Sung viện, quả nhiên là không chút do dự qua cầu rút ván.



Quan Tiệp dư cũng biết nhiều lời vô ích, liền cúi chào Kỳ Quý phi rồi rời khỏi Đan Nguyệt cung, chỉ là trong tim nàng nỗi oán hận dần dần chồng chất.