Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 77 : Trồi lên mặt nước

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Edit: Chiêu Tần



Beta: Tâm Quý tần



Tiền công công bị mấy người Trương Tử Nghi đưa đến địa lao ở Hình bộ, nơi có cả một phòng chứa đầy dụng cụ tra tấn, chuyên để thẩm vấn phạm nhân.



Đêm hôm đó, các thị vệ trực trong địa lao nghe văng vẳng tiếng gào thét thê thảm, so với tiếng heo bị chọc tiết còn ghê gớm hơn. Tiếng roi da vang lên thanh thuý, kết hợp với tiếng sắt thép nung lên da nghe càng rợn người.



Hôm sau, trong lao liền truyền ra tin tức Tiền công công bất ngờ chết.



Sau khi nghe được tin tức này, Thái Hậu bị chấn kinh, chỉ hận không hộc máu. Ban đầu là thở hổn hển, rầu rĩ mỏi mệt, một lát sau tia bi thống trong mắt mới dần dần thay đổi bằng sự thoải mái. Chuyện này cũng không phải không tốt. Bà đã sớm biết Đại Yến đế bất mãn với mình từ lâu, nếu như mất một tên nô tài có thể giảm bớt hận ý của hắn đối bà thì cũng đáng giá.



Lạc Mai bắt gặp ngoan ý chợt loé trong mắt Thái Hậu, trong lòng không khỏi run lên. Lần này là Tiền công công, lần sau có phải là nàng hay không?



Thương Loan điện



Trương Tử Nghi đương nhiên biết Hoàng Thượng muốn biết nhất là về việc hãm hại Liên phi năm đó, cho nên chủ động đề cập một chút. Nhưng hắn cũng biết hiện nay Hoàng Thượng giằng co với Thái Hậu không phải là chuyện tốt, dù sao uy tín của Phùng Thái Hậu trong triều vẫn rất cao.



Đại Yến đế xem tờ giấy kia một lần liền gấp lại ngay. Trương Tử Nghi thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra Hoàng Thượng cũng không muốn ra mặt đối nghịch với Thái Hậu. Nhưng cũng trong lúc này, đôi ngươi của Đại Yến đế đã bị bao trùm bởi băng sương buốt giá, rét lạnh đến cực điểm. Dù Trương Tử Nghi đã nhiều lần thấy qua bộ dáng tức giận của Đại Yến đế, giờ phút này cũng bị hơi thở kia làm sợ hãi, không dám ngẩng đầu.



Đại Yến đế đảo mắt nhìn Trương thị vệ đang quỳ trên mặt đất một cái. Hơi thở tức giận vô tình tản mát ra khi nãy cũng thu hồi lại. Khoé miệng chậm rãi nhếch lên, "Trương thị vệ, hôm nay tin tức tốt ngươi đem đến không chỉ là một chuyện này phải không?"
Hắc y nhân liền kéo tấm vải đang che mặt xuống, hắn chính là Trương Tử Nghi.



"Hồi Hoàng Thượng, nô tài, nô tài chỉ là có chút võ nghệ nông cạn để phòng thân mà thôi, tuyệt không có ý tứ mạo phạm Trương thị vệ, là do nô tài không biết, không biết là Hoàng Thượng đang đùa nô tài." An Phú Quý ở trên mặt đất, cánh tay run run, nhưng tròng mắt lại đảo liên tục, sau lại nói vậy.



"À, thì ra là thế. Cẩu nô tài nhà ngươi nghĩ là trẫm có rất nhiều thời gian rảnh rỗi mà chơi đùa với ngươi sao?" Đại Yến đế cười mà nói. "Ngươi còn muốn nói dối đến khi nào? Trương Tử Nghi, đem chứng cứ ra đây."



Trương Tử Nghi đáp một tiếng, ra dấu với thị vệ canh cửa trước, lập tức có người đem đống tóc bạc kia trình lên. Thấy dấu của Trương Tử Nghi, thị vệ kia liền cúi đầu đáp nhỏ: "Hôm qua thuộc hạ thấy vị An công công của Đức Sang cung này đi vào cánh rừng nhỏ, sau đó nhổ hết đám tóc bạc bên trong xuống."



Thần sắc An Phú Quý lập tức biến đổi, hắn lại lập tức đáp: "Nô tài không muốn để người khác biết chính mình chưa già đã yếu, lại nghe được dạo gần đây Hoàng Thượng đang điều tra chuyện thích khách, nô tài lại có một đầu bạc, sợ Hoàng Thượng oan uổng nô tài, nên mới đem một đầu tóc bạc ấy nhổ xuống. Hoàng Thượng, nô tài bị oan uổng, nô tài sao có thể là thích khách được."



Đại Yến đế bỗng trầm mặt xuống: "Cẩu nô tài, trẫm phải đưa ra chứng cứ hại người thì ngươi mới thừa nhận phải không? Trương Tử Nghi, đem trường đao ngươi tìm được lên đây."



Nghe lời này, An Phú Quý lập tức ngẩng đầu, sắc mặt trở nên trắng bệch. Không, không có khả năng đó. Hắn rõ ràng đã ném trường đao kia tới... Hắn còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Trương Tử Nghi đã dâng lên cái hộp đựng cây trường đao đó.



"Trương Tử Nghi, mở cái hộp đó ra! Trẫm vốn định từ từ xử lý, nhưng tên cẩu nô tài này muốn chết, trẫm đây liền cho hắn tâm phục khẩu phục mà chết."



"Vâng" Trương Tử Nghi cao giọng đáp, một tay nhanh chóng mở ra cái hộp đó, động tác như muốn mở hộp. Cùng lúc đó, An Phú Quý nhắm chặt mắt, xụi lơ quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin, "Hoàng Thượng, cầu người tha mạng. Nô tài thừa nhận, là nô tài làm, cầu Hoàng Thượng tha mạng."



Vừa nghe lời nói này, Đức phi liền xụi lơ trên mặt đất, hai mắt vô hồn. Thế nhưng trong cái hộp kia lại trống rỗng, không chứa cây đao nào. An Phú Quý bị choáng váng trong nháy mắt.