Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung
Chương 79 : Cảm xúc không rõ
Ngày đăng: 17:16 30/04/20
Edit: Chang Phi
Beta: Vân Chiêu Nghi
Đáng thương cho Thường Thịnh Thiên, đến chết mới biết được cuộc đời của mình xem như bị hủy ở trong tay người nữ nhi mà mình ký thác kỳ vọng nhất. Thường Thịnh Thiên bình thường đều tham ô, nhận hối lộ không ít. Đại Yến Đế lại công khai hết những chứng cứ về hành vi phạm tội, tham ô hối lộ bán quan bán tước của hắn ra ngoài. Cũng khó trách ngày Thường gia bị chém đầu, dân chúng lại oán giận như vậy.
"Nương nương, Đức phi càng ngày càng táng tận lương tâm như vậy, nhị hoàng tử còn nhỏ như thế, nàng cũng hạ được độc thủ!" Mặc Nguyệt căm giận nói. Bội Hoàn sau khi nghe xong, cũng chửi bậy vài câu, so với Mặc Nguyệt còn kích động hơn.
Diệp Linh Sương có chút nhếch môi: "Trên đời này kẻ táng tận lương tâm lấy oán trả ơn đâu chỉ có một mình nàng, nhưng là người đều có thất tình lục dục, phần lớn là vì lợi ích cùng suy nghĩ của bản thân mà hành động. Trong lúc nhất thời xúc động liền dễ dàng phạm phải sai lầm không thể tha thứ, Đức phi bất quá cũng chỉ là một trong số đó mà thôi."
"Nương nương nhìn mọi việc thật thấu triệt." Vân Kiều tiếp một câu.
"Không giữ được một phần thông thấu, thì bổn cung đã sớm trở thành oan hồn dưới đao rồi." Diệp Linh Sương thản nhiên nói, trong mắt là sự bình thản, không có nửa điểm gợn sóng.
Vân Kiều mân môi, nửa ngày cũng không nói được một câu. Có lẽ chủ tử nói không sai, trong hậu cung không phải ngươi chết thì ta mất mạng. Ai lại có lòng dạ đi đồng tình với người khác.
Có lẽ vừa rồi chủ tử đã nhìn ra nàng không đành lòng, một nhà Đức phi rơi vào kết cục như vậy, làm cho nàng có phần thương xót, chỉ là cuối cùng xem ra Đức phi bị như vậy cũng là trừng phạt đúng tội mà thôi.
Cho mấy người lui xuống, Diệp Linh Sương một mình gặp hai người An Đức Tử cùng Ngô Đoàn hỏi mấy câu. Đôi tay ngẫu nhiên vuốt ve bụng của mình, có phần lười nhác tựa trên giường, đưa tay lên che ngáp một cái, mí mắt hơi trầm xuống, Diệp Linh Sương không khỏi cười cười, gần đây hình như càng ngày càng thấy mệt mỏi...
"Nương nương, không biết người gọi bọn nô tài đến đây có chuyện gì phân phó?" Hai người tiến vào nội điện liền trông thấy chủ tử nhà mình mỏi mệt tựa ở trên nhuyễn tháp, liền tận lực giảm thấp thanh âm xuống hỏi.
Lúc nói đến phần sau, thân thể Đại Yến Đế có chút cứng đờ, lại có một loại cảm giác mãnh liệt, nữ tử trong ngực đã hiểu được dụng ý trước kia của hắn. Nghĩ như vậy, trong nội tâm Đại Yến Đế lại không thể ức chế được có chút run rẩy, sinh ra vài phần đau lòng, còn mơ hồ xen lẫn mấy phần sợ hãi.
Thật sự là hắn là từng có cái loại cách nghĩ này, đẩy nàng tới đầu sóng ngọn gió, lại mượn sai lầm của nàng mà phát binh với Minh Vũ quốc, nhưng khi cơ hội này bày ở trước mắt, hắn lại do dự rút lui... Dù cho, không có lý do gì so với ám sát hoàng tự Đại Yến quốc hoàn hảo hơn. Hắn một mực thuyết phục chính mình, hắn do dự lùi bước chỉ là bởi vì nghe xong những lời kia của Hinh phi, có lẽ không cần sử dụng bạo lực hắn cũng có thể thu được Minh Vũ quốc. Thế nhưng mà, thật là như vậy sao?
Hiển nhiên, người ở sau lưng bày ra chuyện sát hại Hiên nhi không phải trùng hợp nghĩ tới chuyện có thể đồng thời trừ bỏ được hoàng tự cùng Hinh phi một hòn đá ném hai chim nhạn, hiểu rõ tính nết của hắn, theo ý đồ của hắn mà thiết kế ra một bố cục như vậy. Hôm nay tra ra Đức phi chính là người phía sau màn bày ra tất cả, Đại Yến Đế càng có khuynh hướng người phía trước, bởi vì Đức phi vốn là nữ nhân không quá thông minh, nhưng nếu có người khác ở một bên bày ra tất cả thì khó nói rồi.
Lại nghe được vừa rồi tiểu nữ nhân trong ngực nói đến hai chữ "Hiểu lầm", trong lòng Đại Yến Đế lại không nói nên lời là cái cảm giác gì, chỉ cảm thấy ngọt bùi cay đắng đều có. Nàng lại dựa theo ý của mình là muốn nàng ở trong hậu cung càng ngày càng cường, do đó cùng ý muốn hắn càng gần, thậm chí là làm cho nàng ngồi trên vị trí kia sao? Thế nhưng mà, điều này chẳng lẽ thật là nàng đa nghi sao? Đại Yến Đế rõ ràng cũng không hiểu rồi, chính hắn lúc ban đầu nghĩ cái gì, hiện tại lại nghĩ cái gì? Trong nội tâm loạn thành một bầy, như ma như tơ.
"Ngươi không nên nghĩ nhiều..." Trước khi đi, hắn chỉ để lại một câu như vậy. Bởi vì, lần đầu tiên hắn phát hiện ra, chính mình cũng không biết nên nói cái gì...
Đây là một nữ nhân thông minh hơn rất nhiều so với tưởng tượng trong lòng hắn, nàng một mực hiểu rõ ý đồ của hắn, nhưng vẫn giả bộ như cái gì cũng không biết, mỗi lần ở trước mặt hắn đều cười rất vui vẻ, giờ hắn mới biết được, hoá ra tiểu nữ nhân này cũng sẽ che dấu, nàng cũng sẽ thương tâm, càng sẽ lừa mình dối người...
"Hoàng thượng, còn nhớ rõ lần đầu thiếp gặp ngươi là ở nơi nào sao?" Trước khi hắn đi, nàng bỗng nhiên cười hỏi, chỉ là nụ cười kia tuy đẹp nhưng lại có chút miễn cưỡng. Hắn sao lại không biết, bởi vì ngày ấy đúng là ngày giỗ của mẫu phi, hắn vốn là tâm tình không tốt đi đến ao sen bên ngoài Thúy Hà điện, không nghĩ tới lại gặp được nữ tử dí dỏm tràn ngập sức sống như nàng, chỉ cần là nhìn nàng luyện mấy chiêu khoa chân múa tay, tâm tình uất ức của mình liền tan thành mây khói.
Thấy hắn không có trả lời, nàng vẫn nói tiếp nói: "Là ở ao sen bên ngoài Thúy Hà điện..." Thanh âm của nàng nghe có vài phần cô đơn.
Đại Yến Đế vốn định nói, kỳ thật trẫm vẫn nhớ, bởi vì ngày đó vĩnh viễn khó quên, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường kia, lại cái gì cũng không nói đi ra, cứ như vậy ra khỏi Trường Nhạc cung.
Lần đầu, loại cảm xúc không ở trong kế hoạch cùng khống chế làm cho Đại Yến Đế bực bội...