Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 81 : Mười ngón tay đan vào nhau

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Edit: Nhiên Thục tần



Beta: Vy Tu nghi



Không lâu sau khi Diệp Linh Sương dùng xong bữa tối, Đại Yến Đế quả thực đến rất đúng hẹn, chỉ có Lý Phúc Thăng đi theo.



"Sớm như vậy mà đã dùng xong bữa tối rồi sao? Ta cho Sương Nhi còn đang dùng thiện đấy." Đại Yến Đế ngồi xuống bên cạnh nàng, cười hỏi, duỗi cánh tay dài ra ôm lấy eo nàng một cách tự nhiên. Trông thấy đồ ở trong tay nàng, hắn không khỏi nhướng mày.



Diệp Linh Sương đem kim chỉ trong tay cùng vải bông dùng để may giày đặt sang một bên, giọng nói nhẹ nhàng: "Thiếp biết rõ Hoàng Thượng muốn tới cho nên dùng bữa tối sớm một chút. Xong lại cảm thấy đợi lâu nhàm chán quá nên muốn tranh thủ làm cho xong đôi giày. Hoàng Thượng người xem, thiếp làm có tốt không?" Diệp Linh Sương cười, lấy giày vải bông thuê hoa sen tới trước mặt hắn, dò hỏi, mắt long lánh.



Đây là một đôi giày đáng yêu dành cho trẻ em, Đại Yến Đế có thể để đôi giày gọn trong lòng bàn tay, thấy nàng có bộ dáng đang chờ đợi lời tán dương, Đại Yến Đế nhếch môi cười: "Rất đẹp, trẫm chỉ biết Sương Nhi thêu túi thơm, hà bao rất tinh xảo. Không nghĩ tới làm đôi giày này còn tốt hơn so với lão ma ma nữa."



Nghe lời khen ngợi này, Diệp Linh Sương cười tươi, hai lúm đồng tiền trên má so với ngày thường rõ hơn vài phần.



Đại Yến Đế đưa tay cầm lấy tay nàng, bao bọc trọn bàn tay mảnh mai trắng ngọc của nàng vào tay mình, có chút không đồng ý nói: "Trong Trường Nhạc cung cũng không ít cung nữ nô tài, bọn họ không chăm sóc chủ tử, để cho chủ tử phải làm những việc nặng nhọc này."



Diệp Linh Sương hờn dỗi trừng mắt liếc hắn một cái: "Không phải bọn họ không chăm sóc thần thiếp chu đáo, mà là thiếp thường xuyên nghĩ đến hài tử trong bụng, cho nên muốn làm thứ gì đó cho hài tử thôi. Người ngoài cũng đã nói thiếp ra dáng mẫu phi rồi."




"Biết rồi còn không mau cút ra xa nhanh lên!" Lý Phúc Thăng quát lên. Thị về kia liên tục lên tiếng, rồi lui người đi, Lý Phúc Thăng nhớ tới cái gì đó liền gấp rút gọi lại: "Tối nay ngươi không nhìn thấy chuyện gì hết, bằng không, ngươi có vài cái đầu cũng không đủ chém đâu."



"Tiểu nhân hiểu, ngay lập tới rời đi." Thị vệ lập tức đáp, sải bước liền biến mất khỏi mắt của Lý Phúc Thăng.



Thì ra là trong lúc bất tri bất giác, Đại Yến Đế đã mang theo Diệp Linh Sương tới Thúy Hà điện. Chỗ này thị về tuần tra vốn không nhiều, không nghĩ tới lại trùng hợp gặp được một người.



"Sương Nhi, không bằng chúng ta vào trong Thúy Hà điện ngồi một chút. Trẫm nhớ rõ là bên trong Thúy Hà điện cũng không thiếu thốn thứ gì, bất quá là thiếu nhuyễn tháp cùng chiếc bàn là trẫm ban cho ngươi thôi." Nói đến đây, Đại Yến Đế cười một tiếng.



"Hoàng Thượng không chê bên trong bụi bặm làm bẩn áo bào sao?" Diệp Linh Sương cũng cười trả lời một câu mang theo vài phần dí dỏm.



Đại Yến Đế lôi kéo tay của nàng hướng tới Thúy Hà điện, khóe miệng nâng lên nụ cười nhẹ, vừa đi vừa nói: "Ngươi cho là mình có thể giấu diếm được trẫm những việc ngươi đã làm sao? Sương Nhi ngày ngày đều cho người đến quét dọn, hiện tại tất nhiên là không nhiễm một hạt bụi nào rồi. Cho dù muốn ở lại cũng không phải là không có khả năng."



Diệp Linh Sương cúi đầu nở nụ cười, cũng không phủ nhận. Chỉ một lát hai người đã đến ngoài cửa Thúy Hà điện. Cửa điện đóng hờ, Đại Yến Đế muốn đưa tay đẩy mở thì Lý Phúc Thăng tới trước một bước đẩy mở cửa điện kia ra. Đại Yến Đế liền lôi kéo tay Diệp Linh Sương vào trong. Chỉ là vừa bước vào hai người liền đột nhiên dừng chân.



Trong điện tối thui, bên trong có âm thanh mập mờ vang lên, loáng thoáng, lúc cao lúc thấp. Đại Yến Đế vừa nghe thanh âm này liền biết bên trong đang có hai thân người quấn lấy nhau, khuôn mặt chợt trở nên trắng bệch.