Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 87 : Hôn đến ứa máu

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Edit: Phương Tiệp dư



Beta: An Thục phi



Ngay ngày thứ hai sau sinh thần của Đại Yến Đế, Tích Ngọc cung Cúc phi hoăng[1]. Đại yến đế liền sai người cẩn thận hậu táng Cúc phi, tâm tình tốt đẹp lúc trước chỉ trong nháy mắt đã hao đi phân nửa.



[1] Ý chỉ đã mất, sử dụng với ý kính trọng.



Sau khi thỉnh an thái hậu ở Phúc Thọ cung, chúng phi tần không ai dám nhiều lời linh tinh, chỉ biết cúi thấp đầu ra khỏi cửa cung. Trùng hợp thay hôm nay cũng là ngày Liễu tài nhân thăng lên làm Trân tần, tự nhiên cũng là một trong đoàn những phi tần vừa thỉnh an.



"Liễu muội muội quả thật mỹ miều như hoa, khó trách Hoàng Thượng lại yêu thương muội muội như thế, từ phân vị tài tử đã nhảy vọt lên phân vị tần rồi." Quan sung viện cười duyên đi đến bên cạnh Trân tần, cùng bước song song.



Trân tần sắc mặt khẽ biến đổi, cười trả lời: "Đa tạ Quan tỷ tỷ yêu mến, nhưng Cúc phi chỉ vừa mới đi, tỷ tỷ dù sao cũng nên nói ít một chút thôi, miễn cho người khác nhìn thấy tỷ tỷ cười tươi như vậy, thực không ổn đi."



Nụ cười trên mặt Quan sung viện liền cứng đờ, liếc nhìn xung quanh rồi mới ấp úng nói tiếp: "Vị Cúc phi này lúc nào không chết,lại chết đúng mấy ngày Hoàng Thượng đang cao hứng, đây không phải là có tư tâm muốn làm Hoàng Thượng và thái hậu cảm thấy ngột ngạt khó chịu sao? Muội muội ngươi thật ra không thấy, sắc mặt thái hậu vừa rồi xem chừng là khó coi đi."



"Cũng không trách được thái hậu,chỉ trong nửa năm đã xảy ra không ít chuyện, cho dù Thái hậu đã tận tình xử lý cũng khó tránh khỏi việc bắt đầu lo lắng." Trân tần liền hạ thấp thanh âm.



Nghe lời này của Trân tần, Quan sung viện nhìn như vô cùng quan tâm, liền ghé sát mặt vào, giọng nói trong nháy mắt đã bớt phóng túng, đè thấp hơn rất nhiều, nói: "Nghe nói những người sau khi chết nếu oán niệm quá lớn, hồn phách của người đó sẽ phiêu đãng qua lại nhiều nơi. Bởi vì oán khí tiêu tán không được, nếu gặp một vài hồn phách khác sẽ kéo theo chôn cùng...Xem chừng hơn nửa năm nay đã liên tiếp xảy ra bao nhiêu việc, không phải là hồn của những nữ nhân chết oan nơi hậu cung chứ." Nói đến đây, Quan sung viện tựa hồ như nghĩ đến điều gì, thân thể đã bắt đầu run rẩy.



Trân tần nhíu nhíu mày, "Quan sung viện lời nói nên cẩn thận, những chuyện quỷ ma như vậy sao có thể tin, coi chừng bị những kẻ hữu tâm nghe thấy, miễn cho sau này lại rơi vào bẫy."



Nói đến đây, hai người liền tự mình khẩn trương trở về điện, giống như Quan sung viện từ Tiệp dư bị giáng xuống vị trí hiện tại, mất đi tư cách ngồi xa niện[2], còn Trân tần lại thừa lúc hai cung nô nâng xa niện của Diệp Linh Sương lên mà vội vội vàng vàng rời đi, cảnh tượng này thật làm cho người khác sinh ra cảm giác phong thủy luôn luân chuyển a.



[2]Là phương tiện dùng để di chuyển trong cung. Gồm 2, 4 hay nhiều người hơn nữa khuân, gần giống chiếc kiệu ngày xưa ở Việt Nam.



Diệp Linh Sương nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, vẻ mặt không chút thay đổi, hồi lâu sau khoé môi mới nhàn nhạt nhếch lên, vẫn ngồi trong xe của mình, trong mắt chỉ còn lại vẻ trong trẻo lạnh lùng. Cúc phi đích xác đã hoăng ngay tại ngày thứ hai sau sinh thần của Đại Yến Đế, chỉ là bằng với sự hiểu biết của nàng đối với Cúc phi, nàng ấy thân thể khó chịu, đã sớm là đèn cạn dầu, chỉ là không muốn quấy rầy nhã hứng của Đại Yến Đế, nàng ấy mới có thể liên tục chống chọi cái thân thể tàn tạ của mình đến được ngày hôm nay, ngay cả chết cũng muốn chết sau ngày sinh thần của hắn. Nữ nhân như vậy thật sự quá ngốc, còn có ai so với nàng ngốc hơn nữa chứ?



Trở về Trường Nhạc cung, Diệp Linh Sương cảm thấy dạo gần đây nàng thập phần thích ngủ, lại nhớ tới mấy ngày trước Đại yến đế đã đích thân đến đây nói với bản thân, liền dứt khoát cởi áo ngoài, nằm trên giường nghỉ ngơi.




Khó có khi chủ tử nhà nàng thèm ăn, Bội Hoàn liền vui vẻ, lấp tức chạy đến phòng bếp nhỏ nhỏ phía sau, Vân Kiều cũng nhanh chân đi pha trà. Thấy chỉ bản thân mình nhàn rỗi, Thuý Hoàn cơ trí nói: "Nương nương, vậy nô tỳ đi thu thập lại giường chiếu đây."



Đại Yến Đế hoảng hốt trở về Thương Loan Điện, Lý Phúc Thăng thấy vậy chỉ biết một đường theo sát, từng hồi trống lòng lại đập thình thịch. Hoàng Thượng như này là thế nào vậy, tuy Cúc phi đã chết, Hoàng Thượng ít nhiều sẽ có chút khổ sở, nhưng cũng chưa đến mức dọc đường đi cứ như người mất hồn như vậy chứ. Hinh phi rốt cuộc đã nói gì với Hoàng thượng rồi?



"Lý Phúc Thăng, ngươi đi Thái Y Viện một chuyến, gọi Tiết Thái y đến đây, nhớ kỹ, chuyện này phải tiến hành âm thầm, nếu người khác có hỏi, cứ nói trẫm có việc cần phiền đến hắn." Đại Yến Đế nửa nằm trên ghế, thân thể cường tráng liền nghiêng về phía trước, phân phó với Lý Phúc Thăng.



"Hoàng thượng, thân thể của người đúng thật có việc gì sao?" Lý Phúc Thăng vội hỏi.



Đại Yến Đế suy nghĩ một chút, rồi nhàn nhạt ừ một tiếng, không khỏi duỗi tay chạm vào vị trí nơi trái tim đang đập mạnh mẽ.



Lý Phúc Thăng kinh hãi, "Nô tài đi ngay!" Dứt lời liền vội vàng chạy ra khỏi Thương Loan Điện.



Khi Tiết Thái y thấy thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng thượng tự mình đến thỉnh, biết rõ tình huống đặc biệt, vội vàng mang theo hòm thuốc rồi cứ thế mà bước đi. Chỉ nháy mắt đã đến Thương Loan Điện, lại thấy Lý Phúc Thăng mang mình đi đường vòng, Tiết thái y trong lòng có chút hoảng hốt, nếu không phải Hoàng thượng bị bệnh nặng, làm sao lại không muốn cho người khác phát hiện đây? Nghĩ vậy, Tiết thái y chỉ cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.



Đến nơi, Đại Yến Đế cho Lý Phúc Thăng lui xuống, trong điện chỉ còn lại hắn và Tiết thái y, Đại Yến Đế vẻ mặt nghiêm nghị, "Tiết thái y, ngươi lại đây bắt mạch cho trẫm, có phải hay không trẫm mắc tâm tật[3]"



(3) Bây giờ gọi là bệnh tim



Tiết Thái y hai mắt mở to, "Thần tuân chỉ!" Không dám lười biếng chút nào, Tiết Thái y lập tức tiến lên bắt mạch. Bắt mạch hồi lâu, xác định không còn gì sai sót nữa, Tiết thái y mới dần hạ quyết tâm nói, "Hoàng thượng yên tâm, thân thể người vô cùng tốt, trẻ tuổi lực tráng, một chút ít vấn đề cũng không có."



Đại Yến đế nghe vậy dường như có chút không tin tưởng, cất giọng, "Không thể nào, ngươi bắt mạch lại đi, vừa rồi trẫm chợt thấy tim đập rộn lên, thậm chí còn có một khắc không thở nổi."



Tiết thái y kinh ngạc há to miệng, thấy sắc mặt Hoàng thượng thật sự đỏ, lại như bị nghẹn cái gì trong cổ họng, vẻ mặt có chút hoảng hốt, trong lòng Tiết thái y mơ hồ đã có kết luận, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, suy nghĩ một chút mới trả lời, "Hồi bẩm Hoàng thượng, thân thể người xác thực không có vấn đề gì. Chỉ là thần xem ra, Hoàng thượng vừa rồi có khả năng đã làm chuyện gì...quá mức kích động, làm cho tim hô hấp không đều. Bây giờ Hoàng thượng đã hô hấp bình thường trở lại thì không còn việc gì đáng ngại nữa." Tiết thái y cảm thấy giải thích của mình đã đủ hàm súc, cũng không biết vị trước mắt đã hiểu ra chưa. Hắn mặc dù đã già, nhưng cũng coi là người từng trải, tim đập rộn lên, mặt đỏ thở không nổi, đây rõ ràng là phản ứng của việc động tình.



Đại Yến đế nhất thời im lặng, thất thần hồi lâu mới nói: "Vậy không phải mắc tâm tật là tốt rồi. Thôi, ngươi lui xuống trước đi, nếu người ngoài có hỏi, ngươi cứ nói trẫm hỏi ngươi những chuyện khác."



"Thần cáo lui." Tiết thái y hành lễ rồi rời đi. Mà Đại Yến Đế ánh mắt dường như lại phiêng đãng nhìn khoảng hư không xa xa, sáng tối lạ kỳ.