Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 90 : Minh Vũ sứ thần

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Edit: Nguyệt Sung Dung



Beta: Ka Thái Hậu



"Nương nương, lần trước xem ra Hoàng Thượng thực sự tức giận, nếu không thì đã mấy ngày liền rồi đều không thấy đến Trường Nhạc cung." Bội Hoàn thấp giọng than phiền nói, cảm thấy không đủ, liền thêm một câu, "Đêm qua nô tỳ còn nghe nói Hoàng Thượng nghỉ ở chỗ Dương Tử cung của Trân tần, sáng nay lại ban thưởng không ngừng".



Diệp Linh Sương cười nhưng không nói, ngược lại Vân Kiều quét mắt nhìn Bội Hoàn, thấp giọng quở trách: "Bớt nói hai câu đi, đây không phải là cố tình khiến nương nương ấm ức sao?".



"Nếu bổn cung không có chút lòng dạ, trong lòng sớm đã tức giận, còn cần gì đợi tới bây giờ?" Diệp Linh Sương khẽ cười lắc đầu một cái, tay phải theo thói quen sờ bụng mình.



"Các ngươi chỉ nói bậy, ai nói trong lòng Hoàng Thượng không có nương nương nữa." Thúy Hoàn một bên đột nhiên xen vào nói.



"Ngươi làm sao biết được?" Bội Hoàn nghi ngờ nhìn nàng.



Thúy Hoàn ngừng một lát, tròng mắt lóe lóe, chân giậm một cái, "Dù sao nô tỳ chính là biết! Hoàng Thượng đau lòng nương nương mà".



Diệp Linh Sương nghiêng mắt nhìn nàng, khóe miệng chứa ý cười, "Tùy Hoàng Thượng đi, nghĩ tới từ nhỏ vẫn luôn là thân phận cao quý, cũng không ai dám đối nghịch hắn, mới dưỡng thành tính tình hỉ nộ vô thương như hiện giờ. Hắn còn cáu kỉnh với bổn cung, bổn cung còn có thể một mực tưởng nhớ sao, khiến bổn cung cảm thấy mình đang ở cùng với một đứa trẻ vậy.".



"Phốc ~" Bội Hoàn che miệng không nhịn được cười một tiếng, "Nương nương, người đây là nhường nhịn Hoàng Thượng như một đứa trẻ sao?".



Diệp Linh Sương cũng mím môi một cái, khóe môi mang ý cười, "Nếu không nhường thì có thể làm sao? Hắn là vua một nước, nghe quen thì thuận tai, cũng không thích người khác không vâng lời hắn. Nhìn tính tình hắn nóng nảy, sớm muộn gì cũng đốt đến tâm can của hắn, đến lúc đó lại để hắn tiếp tục trêu chọc xem. Nếu bổn cung nói không đúng, hắn ôn hòa nói chuyện với bổn cung là được rồi, động một chút là nổi giận, đó không phải là trẻ con thì là cái gì?".



Nghe Hinh phi nói lời có vẻ than phiền và dung túng kia, mấy người rối rít hé miệng cười trộm.



"Vậy sau này nương nương phải bận tâm rồi, trong bụng một cái nhỏ, bên ngoài một cái lớn". Bội Hoàn cười nhẹ nói.



Thần sắc Diệp Linh Sương đột nhiên nghiêm nghị, ánh mắt quét qua mấy người, "Lời này vốn chỉ nên nói ở nội điện bổn cung là được, ở bên ngoài nhớ quản chặt miệng mình, cẩn thận bị người có lòng bắt thóp nghe được".




"Ha ha... Sớm nghe nói Đại tướng quân Minh Vũ quốc khí vũ bất phàm, hôm nay vừa thấy quả nhiên không giả, Đại tướng quân không nên khách khí, nếu vì Minh Vũ sứ thần, trẫm tự nhiên không thể chậm trễ ngươi. Tối nay trẫm mở tiệc mời quần thần, đón gió cho Đại tướng quân".



"Đa tạ Đại Yến Đế". Diệp Hào vội nói.



"Đại tướng quân không cần đa lễ. Người đâu, Đại tướng quân một đường mệt nhọc, còn không mau đưa đi hành cung nghỉ ngơi". Đại Yến Đế hướng một bên quát.



Diệp Hào vội vàng cắt đứt, "Hồi Đại Yến Đế, thần có việc cùng Đại Yến Đế...".



"Ai!~ Không gấp, không gấp, Đại tướng quân một đường phong trần mệt mỏi, có chuyện gì trong dạ tiệc nói sau không muộn".



Diệp Hào còn muốn nói gì, đều bị Đại Yến Đế từng cái đánh trở lại. Đại tướng quân Diệp Hào trong lòng nhịn một hơi, nhưng hôm nay người ở dưới mái hiên, không cúi đầu không được, không thể làm gì khác hơn là tùy hai tiểu thái giám đặc biệt đưa mình tới hành cung chuyên chiêu đãi sứ thần.



Tiểu thái giám dẫn đường kia thái độ cung kính, làm việc lão luyện, chắc là Đại Yên Đế đặc biệt chọn người.



Tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, Diệp Hào không khỏi hỏi một câu, "Không biết Minh Vũ quốc đưa tới hai mươi nữ nhân kia như thế nào, Hoàng Thượng có an trí hay không?".



"Hồi tướng quân, Hoàng Thượng sớm đã cho an trí tốt, hôm nay Trân tần Liễu thị vinh sủng đang thịnh, Hinh phi lại mang long tự, được Hoàng Thượng yêu thích sâu sắc".



Cuối cùng, tiểu thái giám kia đặc biệt thêm một câu, "Nô tài trong lúc vô tình nghe Hoàng Thượng nhắc tới Hinh phi nương nương, Hinh phi nương nương hình như chính là tướng quân ngài.....".



"Thật không?" Diệp Hào đột nhiên cắt đứt lời của tiểu thái giám, mặt đầy khó tin.



"Nô tài không dám lừa tướng quân". Tiểu thái giám dường như không nhìn thấy kinh ngạc của hắn, cung kính trả lời.



Đứa bé Sương nhi kia hôm nay lên làm Hinh phi phân vị không thấp, còn mang long tự? Diệp Hào không nói ra tâm tình gì, chua ngọt khổ cay đều có. Ban đầu giao nữ nhi này ra cũng là hạ ngoan tâm, lại không nghĩ rằng đứa nhỏ này so với tưởng tượng của hắn còn sống tốt hơn.