Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 92 : Sứ thần lựa chọn

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Edit: Khánh Hiền cơ



Beta: Rine Hiền phi



Đại Yến Đế mở tiệc chiêu đãi quần thần, đây là yến tiệc tẩy trần cho sứ thần Minh Vũ quốc, thế này cũng coi như cho Minh Vũ quốc đủ thể diện. Nhưng Diệp Hào không xác định được rốt cuộc phần thể diện này là cho một Đại tướng quân tay cầm trọng như hắn, hay là cho quốc quân đương triều của Minh Vũ quốc.



Mọi người thay phiên mời rượu, Diệp Hào trong lúc không để ý cũng đã ngà ngà say. Tuy đầu óc có chút mơ màng nhưng lời nói của Diệp Linh Sương vẫn như hòn đá nặng trịch đè lại trong lòng hắn. Mới nửa năm không gặp, nữ nhi này đã quay lưng lại với hắn. Vài canh giờ trước gặp nhau, nàng được Đại Yến Đế phái tới thuyết phục hắn, Diệp Hào không thể không công nhận rằng lời nàng nói rất hợp lý.



Hắn không khỏi tự đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn thực sự chỉ thuần phục một mình quốc quân Minh Vũ quốc chứ không phải là cả Minh Vũ quốc, hoặc là toàn bộ dân chúng Minh Vũ quốc? Niềm tin trong lòng hắn lâu nay rốt cuộc là gì?



Trong lúc giật mình nhớ lại cặp mắt đen nhánh, sâu thẳm kia của nữ nhi, dường như nó có thể nhìn thấu mọi việc. Ở hậu cung chìm nổi mấy tháng, nàng đã trở nên xa lạ đến mức khiến người làm cha như hắn cũng phải nhìn bằng con mắt khác. Mặc dù trong mắt còn có một phần yếu ớt nhưng phần lớn chứa đựng sự sắc bén, nay cả hắn là người cơ trí nhưng cũng bị lời của nàng thuyết phục. Nhìn nàng có đủ thực lực để đứng vững trong hậu cung, lẽ ra hắn phải cao hứng nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy sầu lo.



Một tay cầm lấy chén rượu, một tay khác không biết từ lú nào đã sờ đến trong ngực. Trong ngực hắn có một phong thư, có thể nói là một văn tự kí ước hai bên trọn đời không xâm phạm quốc thổ đối phương, phía trên đã đóng dấu ngọc tỉ của Minh Vũ quốc. Chỉ cần Diệp Hào đưa ra trình lên cho Đại Yến Đế thông qua thì nhiệm vụ làm sứ giả lần này của hắn liền kết thúc.



Chỉ là Đại Yến Đế thật sự sẽ kí khế ước trọn đời hòa hảo ư? Diệp Hào trong lòng cười lạnh, sợ rằng cái này sẽ càng thêm kích thích dã tâm của hắn, đến cùng cũng chỉ lấy được sự khinh bỉ của Đại Yến Đế. Cho dù Đại Yến Đế thật sự đáp ứng, nhưng chỉ bằng một tờ giấy khế ước có thể bảo đảm được cái gì đây, không chừng chờ lúc Minh Vũ quốc buông lỏng phòng bị, Đại Yến quốc sẽ có cơ hội để lợi dụng.



"Vì sao Diệp Đại tướng quân từ lúc yến tiệc bắt đầu đến giờ đều mang vẻ mặt vẻ u sầu, chẳng lẽ là trẫm chiêu đãi không chu toàn sao?" Đại Yến Đế đột nhiên nhìn về phía hắn, cất tiếng hỏi. Dứt lời, liền ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay.



Diệp Hào lập tức ngẩng đầu nhìn. Lúc này mới phát hiện Đại Yến Đế nhíu mày nhìn chằm chằm vào mình một lúc lâu, xác định giọng điệu của hắn, Diệp Hào thở ra một hơi, vội vàng cúi thấp đầu trả lời: "Đại Yến Đế đã quá lo lắng, được quý quốc khoản đãi thịnh yến là vinh hạnh của thần, hôm nay thần vô cùng vui mừng, làm sao có thể không hài lòng."


Chính điện Trường Nhạc cung.



Đêm qua trên yến hội, Diệp Hào lựa chọn như thế nào, Diệp Linh Sương tất nhiên là không thể biết được. Chỉ nghe nói hôm nay khi sứ thần rời đi, tâm trạng Đại Yến Đế khá tốt, lúc này mới thoáng yên tâm.



"Sương nhi đang suy nghĩ chuyện gì?" Đột ngột có giọng nam khiến Diệp Linh Sương đang trầm tư phải kinh hãi kêu to một tiếng. Quay đầu nhìn lại, mới phát hiện Vân Kiều đã dựa theo thói quen lui ra ngoài, ngẩng đầu lên là khuôn mặt đang cười nhìn chằm chằm nàng.



Diệp Linh Sương thở ra một hơi, ấp úng nói: "Lần sau Hoàng Thượng đến thì nhớ phát ra thanh âm, nếu không thiếp sớm muộn gì cũng bị Hoàng Thượng dọa cho ngốc."



Đại Yến Đế kêu lên một tiếng, một tay ôm nàng từ trên nhuyễn tháp lên, hai hàng lông mày nhíu lại: "Không phải mỗi lần trẫm tới đều như vậy sao, trước kia Sương nhi nói bước đi của trẫm dù nặng hay nhẹ sớm đã ghi ở trong lòng, như thế nào, chẳng lẽ đó chỉ là lời ngươi dụ dỗ trẫm?" Nói đến dụ dỗ, Đại Yến Đế cho rằng Diệp Linh Sương coi hắn như tiểu hài tử, vậy nên không khỏi đem chữ đó nhấn mạnh hơn chút.



"Thiếp nào dám lừa gạt Hoàng Thượng, mới vừa rồi là bởi vì quá để tâm suy nghĩ vài chuyện nên không chú ý người tới." Diệp Linh Sương ngập ngừng nói, khi đối diện với cặp mắt của hắn liền hơi chuyển sang chỗ khác.



"Rõ ràng là bản thân suy nghĩ quá nhập tâm, lại trách trẫm đi đường không phát ra tiếng. Hôm nay ngươi thế mà tự mình thừa nhận, thật sự không dễ dàng." Đại Yến Đế vừa cười chế nhạo vừa nói.



Diệp Linh Sương làm như không nghe thấy hắn đang chế nhạo mình, chỉ vuốt vuốt eo, nói lầm bầm: "Hoàng Thượng, mặc dù ngài ôm thiếp, nhưng mà thiếp vẫn cảm thấy đứng như vậy mỏi eo quá."



Đại Yến Đế vốn là đứng vòng tay qua eo, ôm nàng vào trong ngực, lúc này lại nghe nàng nói như vậy, không khỏi liếc nàng một cái, sủng ái như có như không hiện lên đáy mắt. Bàn tay đang đặt trên eo nàng từ từ dời xuống cặp mông đầy đặn, hắn siết vòng tay ôm lấy nàng khiến nàng dán chặt vào người, hơi dùng sức tách hai chân nàng ra.



"Hiện tại cũng không phải là đứng, vậy eo có mỏi không?" Hắn cười một tiếng trêu tức rồi hỏi.