Nhật Lệ
Chương 9 :
Ngày đăng: 09:24 18/04/20
“Chúng dùng quyền lực để thống trị. Chúng dùng quyền lực để khống chế kẻ khác. Chúng dùng quyền lực để chà đạp họ. Chúng tự cho mình cái quyền thao túng số mệnh kẻ yếu thế. Không! Chúng sẽ không được như ý! Không bao giờ!”
“Các ngươi không làm chuyện xấu. Các ngươi chẳng làm hại ai. Bọn chúng dựa vào cái gì mà đòi trừng phạt.”
“Chỉ cần có sức mạnh, ngươi có thể chống lại bọn chúng.”
“Những kẻ này can hệ gì tới ngươi? Sống chết của chúng liên quan gì tới ngươi? Giết chúng đi! Ngươi sẽ trở thành kẻ mạnh nhất.”
“Giết! Giết! Giết hết bọn chúng!”
Thanh âm đầy ma lực vang vọng trong đầu như lời mời gọi quyến rũ. Giọng nói truyền đến từ một không gian khác, trầm bổng và hư ảo mang theo sức hút vô hình. Tâm trí tôi xuất hiện sự bài trừ, theo bản năng muốn giãy giụa thoát ra. Thế rồi âm thanh ấy rời bỏ đột ngột như khi đến. Tôi choàng mở mắt rồi bật lên trong tư thế xác chết sống dậy, dọa cô gái đứng gần thét lên kinh hãi.
“Ngươi… ngươi tỉnh rồi.” Nàng vừa vỗ ngực vừa lắp bắp, cố lấy lại bình tĩnh chậm chạp tiến về phía tôi. Ánh mắt tôi đảo quanh căn phòng rồi dừng trên bộ đồ đang mặc, không có gì thay đổi.
“Đây là đâu?” Tôi ngửi thấy mùi thuốc phảng phất như hồi ở nhà Thu Thủy.
“Phòng khám tư nhân.” Cô gái trả lời. “Ngươi đã hôn mê hơn một ngày.”
Tôi vô thức đặt tay lên đầu mình. Nó đã trở về bình thường, không còn đau nữa.
“Đây thật sự là bánh Mặt Trăng sao? Ngươi làm cách nào có được?” Tôi ngửa mặt đối diện với tên áo đen.
Hắn thẳng thắn trả lời chẳng buồn giấu giếm. “Trộm.”
Tôi sửng sốt. “Ngươi dám tìm Quốc vương trộm đồ?”
Hắn nhìn tôi như thể tôi vừa thốt ra một câu rất ngu ngốc. “Lấy từ nhà bếp ở Đông Nghi đài, trước khi dâng lên Quốc vương.”
“Ra vậy.” Tôi gật gù vẻ đã hiểu, lại nhướn mày uy hiếp. “Ngươi không sợ ta tố cáo ư?”
“Cứ thử xem.”
Thử xong có khi mạng cũng chẳng còn.
Tôi nâng bánh Mặt Trăng lên ngang tầm mắt, thích thú ngắm nhìn. Nó tròn vo như cái đĩa, giữa bóng tối tỏa ra thứ ánh sáng bạc dìu dịu chẳng khác nào mặt trăng thật sự. Chỉ riêng hình thức đã đủ chứng tỏ kỹ xảo, công phu và trình độ bậc thầy của người đầu bếp. Mùi hương ngây ngất tỏa ra từ chiếc bánh khiến dạ dày đang đói meo đói mốc của tôi thêm cồn cào. Thế là tôi bất chấp tất cả cắn thử một miếng. Vị chua chua ngọt ngọt tan ra nơi đầu lưỡi, mang theo hương vị thanh mát của bạc hà và mùi hương đặc trưng của hoa Tinh tú cầu. Nó ngon đến nỗi, dẫu bên trong có thuốc độc cũng phải chén hết cho bằng sạch. Ăn xong, cơ thể tôi sáng khoái lạ thường. Nguồn năng lượng mới tràn vào khiến gân cốt khỏe khoắn và cảm giác lâng lâng khó diễn tả. Tôi chỉ hận không thể đem bánh Mặt Trăng đi nhân bản vô tính.
“Đón lấy!” Tôi ném thanh kiếm lên vị trí tên áo đen đang nằm. Hắn chuẩn xác giơ tay bắt được, khóe miệng nở nụ cười hài lòng. Biểu cảm vui mừng chân thật khiến hắn trông thuận mắt hơn nhiều. Hắn hóa giải chiếc lồng giam Sói Tuyết theo đúng thỏa thuận. Nó lấy đà nhảy phốc đến bên tôi, đôi tai trắng dựng đứng, nhe hàm răng nhọn hoắt về phía tên áo đen. Tôi sợ hành động khiêu khích này khiến hắn bị chọc giận rồi đổi ý nên vội vàng kéo Sói Tuyết đi, trong nháy mắt một người một sói biến mất giữa màn đêm.