Nhật Lệ

Chương 14 :

Ngày đăng: 09:24 18/04/20


Sáng hôm sau tôi dậy sớm hơn thường lệ, ra ban công đắm mình trong hơi lạnh mờ sương khi ánh mặt trời còn chưa chiếu tới. Nhật Vũ đứng cách một khoảng không xa, trên người mặc bộ đồ ngủ màu xám. Ánh mắt vô tình chạm nhau khiến tôi bối rối vội vã ngoảnh mặt đi. Chúng tôi vẫn giữ nguyên tư thế bất động, chẳng mở miệng nói lời nào cho đến khi hắn xoay lưng về phòng. 



Lão Trịnh sắp xếp cho tôi ở phòng cạnh cầu thang trên tầng hai mà hồi trước là nơi lão nghiên cứu phép thuật, vừa hay kế bên phòng Nhật Vũ. Nhờ thế tôi có thể ngắm nhìn quang cảnh thiên nhiên hùng vĩ từ trên cao, đấy là theo lời lão, còn thực tế lọt vào tầm mắt chỉ toàn là cành cây tua tủa bổ ra khắp phía, đan xen với những cụm lá um tùm không một bông hoa tô điểm. Tôi ngờ rằng, lão chọn ở tầng một chẳng qua vì ngại bay lên bay xuống suốt cả ngày. Theo lý thuyết, Nhật Vũ muốn xuống tầng dưới thì phải ngang qua phòng tôi, nhưng điều ấy chưa bao giờ xảy ra bởi hắn luôn dùng thuật Dịch chuyển.



Tầng trên cùng là nơi chứa sách. Trái với tưởng tượng của tôi, nó không giống như thư viện bày la liệt các kệ gỗ hay đại loại thế mà hoàn toàn trống trơn, ngoại trừ bộ bàn ghế đặt chính giữa làm chỗ ngồi đọc. Thực chất nó được sắp xếp gọn ghẽ và hiện đại quá mức. Lão Trịnh chủ động hướng dẫn tôi cách sử dụng. Khi niệm chú hóa giải kết giới, trên các bức tường sẽ xuất hiện hàng loạt ô vuông nhỏ ghi tên thể loại sách. Chỉ cần chạm tay vào chúng và truyền ý nghĩ về tựa đề hoặc tên tác giả, những cuốn sách trong phạm vi sàng lọc sẽ tự động xếp thành chồng trên bàn để ta tiếp tục lựa chọn.



Lão Trịnh lấy ra mấy quyển sách dày cộp, bảo tôi mang về phòng nghiền ngẫm. Bản thân lão tự học thành tài nên cũng khuyến khích học trò làm điều tương tự. Thực chất lão chỉ dạy trực tiếp không nhiều, chủ yếu đóng vai trò là người hướng dẫn và giải đáp. Tôi ôm đống sách nặng trĩu như cõi lòng nghiêm túc ngồi vào bàn. Những chỗ không hiểu tôi đều cẩn thận đánh dấu lại, hôm sau hỏi lão Trịnh. Tìm lão rất dễ dàng, chỉ có hai địa điểm quen thuộc: một là phòng sách, hai là phòng rượu. Lão rất thích uống rượu, hôm nào không uống là trằn trọc chẳng thể ngủ yên, thế mà vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo minh mẫn khiến tôi rất khâm phục. Ngoài ra lão còn quan tâm đến lĩnh vực ủ và pha chế rượu. Không ít lần tôi đi hỏi bài rồi nhân tiện bị ép uống thử thứ nước dị hợm lão vừa chế thành, trước vẻ mặt tâm đắc của lão, nửa chữ chê bai cũng chẳng dám thốt lên.



Vốn dĩ tôi cho rằng tinh thần “muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học” của mình rất đáng khen ngợi, nhưng dường như đối lập quan điểm của lão. Sau nhiều lần kiên nhẫn giải thích mớ kiến thức khó nhằn, lão rốt cuộc phải than thở. “Ta mong con có thể giống như Nhật Vũ. Nó có khả năng lĩnh hội rất nhanh, trong tháng đầu tiên số lần thắc mắc chưa vượt quá ba lượt.”



Nghe xong tôi lủi thủi ôm sách về, vừa đi vừa tự an ủi. “Tư chất quá tốt là do hắn khác người, còn tôi đây tuyệt đối là người bình thường.”



Nghiêm trọng nhất là lần lão đang khệ nệ bê bình rượu quế hương mới ủ đặt lên giá, bị tiếng gọi của tôi làm cho giật mình, trượt tay đánh vỡ “choang” một cái, rượu chảy loang lổ trên mặt sàn như dòng nước mắt tiếc nuối. Lão thừ người ngẩn ngơ tại chỗ. Tôi run run nép ngoài cửa không dám bước vào, đang định len lén chuồn đi, chợt nghe tiếng nói vọng ra. “Từ bây giờ có gì không hiểu thì hỏi Nhật Vũ. Nó không trả lời được mới đến tìm ta.”



Tôi biết lão đang kiềm chế dữ lắm, đành lí nhí đáp “Vâng” rồi vội bốc hơi khỏi mặt đất. Đấu tranh tư tưởng nửa ngày tôi mới quyết định chạy sang phòng Nhật Vũ. Hắn đang xem xét đống pháp khí đặt ngổn ngang trên bàn, cơ hồ phát hiện ra kẻ thập thò bên cửa sổ là tôi nên thản nhiên nói trong khi không ngẩng đầu. “Vào đi.”



Chúng tôi ở cùng một nhà, thường xuyên chạm mặt nhau nhưng ít khi nói chuyện, nước sông không phạm nước giếng, coi như chung sống hòa bình. Rõ ràng hắn không phải kiểu người cởi mở. Vậy nên tôi cũng lờ hắn đi như cái cách hắn hờ hững lướt qua chẳng thèm liếc mắt. Có điều giờ đây, tôi phải thức thời đeo lên mặt nạ tươi cười, chủ đích lấy lòng hắn để đổi lấy sự giúp đỡ sau này.



“Có chuyện gì?” Hắn trực tiếp hỏi. Pháp khí đã được thu dọn sạch sẽ để lại mặt bàn trống không. 




“Nhưng cha từng nói với con rằng, tương lai thấy trước không hoàn toàn chính xác. Nó chỉ đúng khi người tiên tri không liên quan đến quá trình dẫn tới kết quả, và không nói với bất kì ai để tránh sự thay đổi trong suy nghĩ cũng như hành động của họ. Chỉ một tác nhân khác đi cũng khiến hàng loạt quan hệ nhân quả bị biến đổi và chệch hướng khỏi chu trình tiên đoán. Khi ấy, kết quả cuối cùng có thể giống hoặc hoàn toàn trái ngược với điều nhìn thấy trong Tinh cầu. Do đó chúng ta có thể ngăn chặn việc Hải Phong tu luyện tà thuật thay vì…”



“Thôi đi! Con biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào không? Chắc gì đã thuyết phục được hắn. Mà có khi hắn đã tu luyện từ lâu rồi.”



“Không. Hải Phong là người tốt. Hắn luôn bảo vệ con và con cũng sẽ không để bất kì ai làm hại hắn.” Giọng nàng vô cùng kiên định, đồng thời có phần bướng bỉnh.



Mộc linh tức giận quát lớn. “Tránh ra! Con làm gì vậy?”



“Hải Phong nay đã trở thành Thượng quân. Nếu cha dám động đến hắn thì tất cả thần dân trên vương quốc sẽ không tha cho cha.”



“Ta có lý do chính đáng để làm thế. Phải rồi, Quốc vương cần biết được chuyện này. Nhất định ngài sẽ có cách xử lý.”



“Khoan đã.” Nàng muốn chạy lên giữ lấy ông nhưng bị cản lại bởi kết giới vừa tạo dựng. “Thả con ra! Xin cha đừng nói với ngài ấy. Xin đừng!” Giọng nàng lạc đi trong nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng.



“Ta tuyệt đối không để hắn trốn đi. Còn con, ở lại đây cho tới khi nào nghĩ thông suốt.”



Mộc linh rời khỏi. Không gian trống trải chỉ còn vang vọng tiếng khóc bi thương của nàng. Đôi mắt hắn mở ra. Trong con ngươi âm ỉ một ngọn lửa hoang dã đỏ rực.