Nhật Lệ

Chương 16 :

Ngày đăng: 09:24 18/04/20


Thời gian không có nhiều, tôi tạm biệt Thu Thủy quay về rừng thủy trúc thăm lão Trần, nhân tiện báo cáo tình hình học tập. Thuật Đọc tâm của tôi đã luyện đến trình độ nhất định. Vừa rồi ở chốn đông người, tôi thử vận dụng và đọc được hầu hết ý nghĩ của bọn họ. Vì vậy lão Trần dường như cẩn trọng hơn khi nói chuyện với tôi. Lão cố tình điều chỉnh suy nghĩ của bản thân. Tôi biết lão đang che giấu nhiều chuyện nhưng không gặng hỏi, có lẽ chờ tới thời điểm thích hợp lão sẽ chủ động tiết lộ. 



Và tôi tin tưởng lão.



Ngôi nhà gỗ chẳng có gì thay đổi, đồ vật vẫn yên ổn tại vị trí của chúng, suốt mấy chục năm qua sạch sẽ tinh tươm vì lão Trần thường xuyên dọn dẹp. Đây là lần thứ hai tôi bước vào căn phòng lưu trữ của mẹ tôi dưới tầng hầm, nơi chứa đựng bộ sưu tập của bà. Nó cũng được làm toàn bằng đá như phòng Kín ở nhà lão Trịnh nhưng âm u và lạnh lẽo hơn, chắc bởi đã lâu chưa có hơi người. 



Tôi để viên dạ minh châu cỡ lớn bay trước dẫn đường. Tiếng bước chân rất nhỏ trở nên vang vọng giữa không gian yên tĩnh tuyệt đối. Tay dùng sức đẩy, cánh cửa cũ kỹ ì ạch dịch chuyển phát ra mấy tiếng rền rĩ nặng nhọc. Ánh sáng từ dạ minh châu chảy vào căn phòng, hắt lên trái Tinh cầu những vòng tròn huyền ảo. Chúng được đặt trang trọng trên các giá bạc, từ hình dáng đến kích thước đều giống nhau như đúc, không ai phân biệt nổi ngoại trừ nhà tiên tri. 



Đây là sở thích kì quặc của mẹ tôi, sưu tập Tinh cầu của các nhà tiên tri đã khuất.



Tinh cầu gắn liền với sinh mệnh của chủ nhân. Khi người ấy không còn, nó cũng tắt sáng, trở nên vô dụng và coi như đã chết. Không ai có thể khơi dậy nguồn năng lượng trong nó lần nữa. Những trái Tinh cầu quanh tôi im lìm giữa giấc ngủ vô tận. Chúng không còn sức sống, vậy mà vẫn khiến tôi ớn lạnh như thể bên trong ẩn chứa những linh hồn. Ánh mắt tôi đảo qua một vòng, có mấy Tinh cầu hấp dẫn sự chú ý. Tôi không hiểu, rõ ràng bề ngoài chúng chẳng khác gì so với đống còn lại nhưng thâm tâm tôi đoán chắc chúng ẩn chứa điểm đặc biệt mà bản thân cũng chưa xác định được. Linh cảm đưa tôi đến bên Tinh cầu đặt chính giữa. Nó không trong suốt mà mờ đục như màu khói. Tôi cẩn thận nhấc nó ra khỏi giá, chăm chú quan sát. Sau lưng chợt vang lên giọng nói nghiêm khắc. “Đặt nó xuống!”



Lão Trần đột ngột đứng ở cửa với đôi mắt nheo lại vẻ không hài lòng. Tôi vẫn giữ khư khư Tinh cầu giữa hai lòng bàn tay, hơi do dự. “Con không thể mang nó đi sao? Nơi này chứa rất nhiều Tinh cầu, thiếu một trái chắc chẳng vấn đề gì.”


Lão Trịnh đưa trả pháp khí cho chúng tôi. Tôi vội vàng cất dải lụa vào túi Càn Khôn, nhân tiện ném cho Nhật Vũ cái nhìn cảnh cáo. “Đừng có ý định lấy pháp khí của ta lần nữa.”



Tên này mắc tật xấu, thấy đồ tốt là nghĩ nó phải thuộc về mình. Vậy nên tôi không thể không đề phòng.



“Không có hứng.” Hắn khinh khỉnh đáp trả. Có lẽ bản thân cũng nhận thức được dải lụa ẻo lả kia chẳng phù hợp với hình tượng sáng ngời của mình.



“Thôi nào.” Lão Trịnh đứng ra hòa giải. “Các con đều được thừa nhận là chủ nhân chân chính của chúng, về sau có thể yên tâm sử dụng. Phải nói, đây quả là may mắn cực kì lớn.”



“Là sao ạ?” Tôi có phần mơ hồ.



Lão nhẫn nại phân tích. “Pháp khí cao cấp có thuộc tính đặc biệt: lựa chọn chủ nhân. Số ít người được nhận định là chủ nhân chân chính sẽ được chúng hoàn toàn phục tùng. Tất nhiên ai cũng có thể sử dụng, nhưng chỉ khi ở trong tay chủ nhân chân chính, chúng mới phát huy hết năng lực vốn có. Theo ta biết, Minh Nguyệt chỉ đổi màu dưới sự điều khiển của vị chủ nhân mà nó thừa nhận, vừa hay người đó chính là con.”



Tôi chợt nhớ ra, hồi mới mua Thương Hải tôi đã cố gắng rút kiếm ra khỏi bao mãi không được, thế mà Nhật Vũ làm hết sức dễ dàng. Hóa ra bởi nó chọn Nhật Vũ là chủ nhân thay vì tôi. Thế thì lần trao đổi bánh Mặt Trăng coi như trong cái rủi có cái may đi.