Nhật Lệ

Chương 36 :

Ngày đăng: 09:24 18/04/20


Ảo ảnh của thuật Hợp viên tác động vào tên thủ lĩnh khiến đôi hắn trở nên mê man, phép Trói buộc quanh tôi cũng theo đấy được nới lỏng. Nhân lúc tâm trí hắn đang chịu ảnh hưởng, tôi nhanh chóng tìm kẽ hở thoát ra, thế nhưng, vừa dịch chuyển được một đoạn đã phải vội vã lùi về khi những tên đeo mặt nạ đầu lâu lù lù xuất hiện ở tất cả các cánh cửa. Trước lúc tôi kịp khuếch đại ảo ảnh, chúng đã đồng loạt thi triển ma trận vây hãm, khóa chặt phép thuật của tôi cũng như nguồn linh lực đang dao động trong cơ thể. Cảm giác quen thuộc dội về, khơi gợi kí ức trong đêm Thanh Hằng với chiếc răng nanh sắc nhọn của loài chim hút máu.



Ảo ảnh yếu dần rồi tan đi. Minh Nguyệt khôi phục sắc trắng ban đầu, rơi xuống người tôi rồi biến mất trong túi Càn Khôn. Những kẻ đeo mặt nạ đứng thành vòng tròn xung quanh, không tiến gần mà giữ nguyên khoảng cách cố định. Bấy giờ tên thủ lĩnh đã hoàn toàn tỉnh táo. Hắn ra hiệu cho thuộc hạ lui xuống rồi nghiêng đầu quan sát tôi, hiện đang đông cứng như pho tượng và chỉ có thể động đậy tròng mắt.



"Chẳng ngờ khả năng tạo ảo ảnh của ngươi mạnh đến vậy. Ta thật không nên coi thường ngươi ngay từ đầu. Có điều, một kẻ không còn giá trị lợi dụng đương nhiên chẳng có lý do gì để giữ lại. Ngươi nói có phải không?" Hắn cười khùng khục trước biểu cảm hoang mang trên gương mặt tôi, ngón tay khẽ nâng cằm cùng với giọng nói dịu dàng một cách đáng ghê tởm. "Yên tâm. Ta sẽ mang đến cho ngươi cái chết nhẹ nhàng thôi."



Lưỡi tôi chẳng thể cử động nên cổ họng chỉ phát ra được mấy âm thanh không rõ ràng, đành bất lực trừng mắt nhìn tên thủ lĩnh thô lỗ kéo mình vào giữa gian phòng, ngay dưới tấm gương khổng lồ. Miệng hắn bắt đầu lầm rầm chú ngữ. Tấm gương từ từ sáng lên mang theo quầng sáng mỏng như hơi nước chậm rãi tỏa xuống bao trùm cả người tôi. Nó lành lạnh, đem đến cảm giác rất tinh khiết và trong trẻo.



"Dừng lại!" Tiếng thét của Lam Hương đột ngột cắt ngang thuật pháp đang thi triển. Nàng lảo đảo đứng dậy, cuống quýt lao về phía tôi rồi vòng tay ôm chầm lấy, cố che chắn trước con mắt tức giận của tên kia.



"Ngươi tránh ra!" Hắn gằn giọng, bất đắc dĩ thu hồi phép thuật.




"Có thể nàng cũng là con lai." Lam Hương đưa ra giả thuyết.



Thế nhưng tên kia không có vẻ gì đã bị thuyết phục. Hắn ra hiệu cho thuộc hạ vào rồi mệnh lệnh. "Đưa tiểu thư đi."



Các ngón tay ngón tay níu chặt áo tôi bị cưỡng ép gỡ ra. Lam Hương vùng vẫy kháng cự, rốt cuộc đành bất lực theo mấy tên đeo mặt nạ biến mất sau ô cửa, trả về không gian lặng ngắt như tờ.



Tôi biết rõ, hiện giờ không chỉ có tôi và kẻ đứng trước mặt mà còn cả một đám người đang vây bên ngoài chực xông vào bất cứ lúc nào. Chúng ẩn mình lặng lẽ và không để lộ vị trí cụ thể. Tôi tính đến việc dồn linh lực khuếch đại ảo ảnh lần nữa, sau đó tàng hình tạm thời trốn qua cánh cửa bất kỳ. Mặc dù tôi không hề tự tin thuật Tàng hình của mình có thể qua mắt hết thảy, đặc biệt với tên thủ lĩnh chưa rõ năng lực thì có lẽ cần dùng thêm thuốc mê liều mạnh của Thu Thủy. Nhưng kế hoạch chỉ được thành hình trong đầu bởi tên thủ lĩnh chẳng để cho tôi kẽ chút hở phản kháng. Thay vào đấy, hắn mau chóng tiếp tục quá trình thi triển phép thuật dang dở.



Người tôi bị cố định tại chỗ, tắm mình trong quầng sáng tinh khôi như sương sớm mà thật ra là thứ vũ khí giết người có vẻ ngoài thuần khiết vô ngần. Nó dày đặc thêm theo tốc độ niệm chú, bó hẹp trong phạm vi chiếu tới. Tên thủ lĩnh vẫn tập trung cao độ, nhìn thẳng vào tôi không chớp. Tôi ngỡ ngàng thấy tròng mắt hắn dần dần đổi màu, từ nâu sang xanh dương, cùng mái tóc ngả màu vàng hoe như thể đây mới là diện mạo nguyên bản mà hắn cố che giấu.



Lát sau, vị trí giữa trán hơi sáng lên. Ẩn dưới lớp mặt nạ là thứ gì đó mang theo sức mạnh kỳ bí vô hình. Ánh sáng ngày một chói lọi cho tới khi hiện rõ biểu tượng. Dường như tôi từng bắt gặp đâu đấy nhưng chẳng thể nhớ rõ: vòng tròn nằm giữa tam giác tựa hình ảnh đôi mắt – một đôi mắt chết chóc không ngừng xoáy sâu vào tôi.



Từ trong túi Càn Khôn tên thủ lĩnh bay ra vật thể trong suốt hình kim tự tháp. Nếu tôi không nhầm thì đây chính là Tam Giác Hồn, chuyên dùng để lưu giữ những linh hồn vừa rời bỏ cơ thể. Có lẽ mục đích cuối cùng hắn hướng tới, không chỉ đơn thuần muốn giết tôi mà còn là cướp đi linh hồn rồi đưa nó gia nhập vào bộ sưu tập quái quỷ kia. Đúng như lời hắn nói, một cái chết nhẹ nhàng nhưng đủ tàn độc.