Nhật Lệ

Chương 41 :

Ngày đăng: 09:24 18/04/20


Theo dự định ban đầu, ngay sau khi có được Huyết ngọc, tôi sẽ lập kế hoạch chạy trốn với sự trợ giúp của các loại thuốc Thu Thủy để lại cùng hướng dẫn sử dụng chi tiết trong thư. Vị trí và lối đi quanh lâu đài đều thể hiện rõ trên bản đồ. Tôi cần dành thời gian thực nghiệm, tìm cách hóa giải kết giới tại một số vị trí đặc biệt, tiếp đến chờ thời cơ với điều kiện tối thiểu là Quốc vương không có mặt ở đây. Nhờ chút quyền uy của Hoàng hậu, người hầu và lính canh hẳn không dám gây khó dễ gì.



Tuy nhiên đã nhiều ngày trôi qua, kế hoạch vẫn chỉ là bản phác thảo trong đầu mà ngay cả bước đầu tiên cũng chưa thực hiện được. Bởi có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.



Tôi bị giam lỏng.



Kết giới vây quanh phòng ngủ rất phức tạp. Tôi đã thất bại vô số lần trong những nỗ lực yếu ớt nhằm hóa giải. Nó còn ngăn cản âm thanh nên tiếng kêu của tôi không tài nào thoát ra ngoài, đồng thời âm thanh bên ngoài cũng chẳng thể lọt vào. Cả căn phòng rộng yên tĩnh tới đáng sợ. Cứ đến khung giờ nhất định, sẽ có người mang cơm cho tôi, luôn luôn là một cô gái. Mái tóc nàng ta màu nâu sẫm, xoăn nhẹ và không quá dài, chỉ tầm ngang lưng. Trên đầu đeo chiếc vòng bạc với viên đá hình giọt nước xanh ngọc cho thấy nàng ta vẫn chưa kết hôn, mà thực ra hầu gái trong lâu đài đều như vậy.



Mỗi lần trông thấy tôi, nàng ta cúi người chào theo nghi thức rồi điềm tĩnh mở kết giới, điềm tĩnh đặt thức ăn vào, đóng lại và rời đi, không có vẻ gì e ngại người mang danh Hoàng hậu trước mặt mình. Tôi đoán nàng ta không phải một hầu gái bình thường. Nàng ta thậm chí chẳng mở lời đáp lại câu hỏi nào của tôi, khiến tôi ngờ rằng đây là một người câm, cứ đến và đi như thế cùng chuỗi ngày buồn tẻ trôi qua.



Tôi không hiểu Nhật Vũ đang suy tính chuyện gì. Người có khả năng hạ lệnh giam giữ Hoàng hậu không ai khác ngoài Quốc vương là hắn, vậy mà từ hôm cử hành hôn lễ tới giờ vẫn biệt tăm biệt tích. Tôi đành ngoan ngoãn chờ đợi, chẳng thể phản ứng mạnh vì lo sợ thân phận giả mạo của mình bị vạch trần. Qua nhiều ngày, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc hắn lần đầu tiên bước chân vào căn phòng. Người duy nhất đi cùng hắn là cô gái kia. Hắn cho nàng ta vào thông báo trước. Sau đó chúng tôi ngồi cùng nhau quanh chiếc bàn tròn, mặt đối mặt.



Dáng vẻ hiện giờ của hắn thật lạ lẫm đối với tôi. Chiếc vương miện quyền uy mà hắn đội trên đầu kéo khoảng cách giữa chúng tôi mỗi lúc một xa, trước là về pháp lực, sau về địa vị. Sắc mặt hắn không tốt lắm. Ánh mắt lạnh nhạt hơn mọi khi và lộ vẻ mệt mỏi. Hắn khái quát vấn đề trong vài câu ngắn gọn rồi kết thúc bằng lời đề nghị thẳng thừng: muốn tôi từ bỏ Hậu vị. Tôi biết chuyện này sớm muộn cũng xảy ra nhưng không ngờ nó nhanh chóng đến vậy. Trong lòng thầm thở phào, ngoài mặt thì tỏ ra ngạc nhiên, tôi ngước nhìn hắn với vẻ bị tổn thương.



"Chúng ta chỉ vừa mới kết hôn, ngài đã vội vàng muốn từ bỏ ta ư? Đây là sự đền đáp của ngài sao? Khi mà cha ta đã cố hết sức cứu mạng cha ngài? Khi mà cuộc hôn nhân này đã được bọn họ định đoạt? Tuy rằng chúng ta chưa từng quen biết trước đó và hiển nhiên chưa thể nảy sinh tình cảm, nhưng ta không nghĩ mình tệ đến mức bị chồng yêu cầu ly hôn chỉ sau hai lần gặp mặt."
Hủy bỏ kết giới nhưng thay bằng người giám sát, quả nhiên là kẻ nham hiểm. Tôi thầm mắng trong đầu, ngoài mặt tỏ vẻ bình thản.



"Ngươi tên gì?"



"Thần tên Thùy Vân."



"Được. Từ giờ nhờ ngươi hướng dẫn thêm." Tôi gượng gạo nặn ra nụ cười hiền lành giả tạo.



"Thần không dám."



Nàng ta vẫn giữ thái độ cung kính nhưng nét mặt hoàn toàn hờ hững. Tôi hiểu rõ, Hoàng hậu trên danh nghĩa như mình trong mắt nàng chẳng có chút uy hiếp nào, thế nên cũng không so đo, chỉ cảm thấy không thoải mái vì bên cạnh tự dưng xuất hiện cặp mắt theo dõi mọi hành vi.



Có điều về sau, tôi nhanh chóng nhận ra ưu điểm khi ở cùng nàng ta, chính là giống như sở hữu chiếc thẻ bài ra vào khắp nơi. Nàng ta nói mình chỉ là một trong những người hầu thân cận của Quốc vương. Còn tôi thấy địa vị thực tế của nàng cao hơn nhiều, bởi nguyên nhân nào đó mà được Nhật Vũ rất tin tưởng.