[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu
Chương 1 : Gặp lại cố nhân
Ngày đăng: 09:37 18/04/20
Thiên Lang quốc, thịnh kinh vương thành, tháng năm hoa rơi khắp nơi.
Trong hoàng cung kim bích huy hoàng, một bạch y thiếu niên đang nằm trên nhuyễn ghế trong đình hiên, miễn cưỡng lật xem một quyển sách y dược, phía, sau táng lá của gốc đại thụ che khuất ánh nắng đang lắc lư trong gió, phong cảnh hữu tình mang theo ẩn ẩn mùi hương như gió xuân của thiếu niên ngũ quan xinh đẹp lưu luyến xung quanh, dường như luyến tiếc khi phải rời đi. Ngón tay tinh tế như ngọc cầm lấy một khối hoa quế cao nho nhỏ ngọt ngào, cùng với trà Long Tĩnh hảo hạng của Tây hồ được chuẩn bị sẵn, thỏa mãn thưởng thức cùng hưởng thụ không gian yên tĩnh.
“Lãnh thiếu gia!” Một thái giám vội vã chạy tới, phá vỡ không gian an nhàn, cũng bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, mở miệng bẩm báo: “Hoàng Thượng cho gọi thiếu gia nhanh tới Mộ Hoa điện, có người bị thương.”
Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy vỗ vỗ mảnh vụn điểm tâm trên tay, lười biếng từ trên ghế đứng lên từ từ đi tới.
Thái giám đi theo phía sau thì lại vội thành một đoàn, thầm nghĩ người này tính tình cũng thật chậm chạm.
Đến Mộ Hoa điện, vừa vào cửa thì thấy vài hắc y nhân đứng hầu ở trong phòng, một đám vẻ mặt lo âu, chất liệu vải áo thô kệch, nhìn qua không giống như là người trong kinh thành.
“Ngươi chính là đại phu?” Một người nhìn qua như là thủ lĩnh xông lên,một phen túm lấy Lãnh Tịch Chiếu:“Ngươi, con mẹ nó không thể mau hơn chút?”
“Làm càn!” Từ trong phòng vừa nghe được động tĩnh liền đi ra, Hoa Thiên Lang nhíu mày, tiến lên chụp lấy Lãnh Tịch Chiếu kéo qua bên người mình.
“Hoàng Thượng.” Thị vệ nhận thấy không tốt bèn chạy lên giải thích: “Cống Đạt hắn cũng là lo lắng cho thiếu chủ của mình, bọn họ mới đến cũng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, mong Hoàng Thượng thứ tội.”
Hoa Thiên Lang hừ lạnh một tiếng, Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt lấy tay vỗ vỗ vai hắn rồi mở miệng nói:“Không có việc gì đâu Hoàng Thượng…… Ai bị thương? Thái y cũng không thể trị sao?”
“Tây Đằng gia tộc Tam vương tử, tới tiến cống kim châu cho trẫm, không biết bị ai đả thương.” Hoa Thiên Lang chỉ chỉ trong phòng:“Thái y nói hình như là trúng độc, ngươi đi nhìn xem đi.”
Lãnh Tịch Chiếu vào phòng, thấy một người đang nằm trên giường, cách cái chăn cũng có thể nhìn ra thân hình thật cao, trên đầu quấn băng vải, ẩn ẩn có máu chảy ra, hai mắt nhắm nghiền, xem không rõ ràng lắm là cái bộ dạng gì.
Vươn tay dò xét mạch đập, xoay người trở lại trước bàn hạ xuống vài nét bút viết đơn thuốc, Lãnh Tịch Chiếu ngáp dài đi ra ngoài:“Cái này là thuốc thoa ngoài da cùng thuốc uống để giải độc, qua năm ngày thì tốt rồi.”
“Uy! ” Thủ lĩnh hắc y nhân sốt ruột:“Ngươi có thể trị được không?”
Lãnh Tịch Chiếu mếu máo thực ủy khuất:“Ta thật sự có thể nha!”
Tây Đằng Lâm vốn là cái dạng háo sắc, lúc này thấy mắt y cũng không chớp nhìn chằm chằm chính mình, tựa hồ còn có một chút thưởng thức cùng lưu luyến si mê, vì thế đầu óc nóng lên, cũng không biết đúng sai là thế nào, vươn tay nâng lên cằm Lãnh Tịch Chiếu, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia.
Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày, nhưng không có đẩy ra, chỉ im lặng ngửa đầu đáp lại, đôi mắt đen như mực đối với con ngươi màu hổ phách gần trong gang tấc, chớp cũng không chớp.
Tây Đằng Lâm bị phản ứng của y làm cho kinh ngạc, rời đi đôi môi ngọt ngào kia, vươn tay ở trước mắt y quơ quơ, nghĩ rằng người này không phải là là cái ngốc tử chớ?
Lãnh Tịch Chiếu trì độn, lúc này cũng mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, do dự mà xoa hai má Tây Đằng Lâm, trong lòng bàn tay truyền đến cảm xúc ấm áp chân thật dị thường, hoảng hốt từ trên ghế nằm nhảy lên:“Ngươi là ai…… Ngươi như thế nào ở đây?”
Tây Đằng Lâm cười cười, tùy tay cầm lên mấy cái Tô đường quả bên cạnh đưa vào miệng, đứng dậy mở miệng nói:“Ta là Tây Đằng Lâm, nghe nói ngươi ngày đó đã cứu ta, ta là đến cám ơn ngươi.”
“Tây Đằng Lâm?” Lãnh Tịch Chiếu nghĩ nghĩ, nhớ tới, ngày đó hắn đầu bị băng vải, cũng không thấy ra cái dạng gì, lúc này thấy hắn vẻ mặt không sao cả nhìn chằm chằm chính mình, còn vừa rồi hôn môi, mặt không khỏi có chút ửng đỏ, nhìn hắn hỏi:“Ngươi thật không nhớ rõ ta? Chúng ta một năm trước đã gặp mặt.”
“Hử?” Tây Đằng Lâm cau mày nghĩ nghĩ, lắc lắc hai tay:“Không nhớ rõ.”
“Ở khu chợ dưới chân núi của Vân Sát Bảo đó, ta đụng vào ngươi đó.” Lãnh Tịch Chiếu tiếp tục nhắc nhở.
Tây Đằng Lâm lại nhớ lại một chút, tựa hồ là nhớ ra có việc như vậy, lúc ấy chính mình đang ở giữa chợ, hình như là có một tiểu thư sinh tay cầm thịt nướng thẳng tắp va vào mình, bất quá khi đó sốt ruột đi Vân Sát Bảo, cũng không chú ý cái tiểu quỷ liều lĩnh kia rốt cuộc là cái dạng gì, lúc này thấy Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt chờ mong, vì thế gật đầu cười cười:“ Nhớ rồi, tựa hồ là có một con mọt sách, nguyên lai là ngươi a.”
Lãnh Tịch Chiếu chu miệng:“Ta mới không phải là con mọt sách.”
Tây Đằng Lâm nhìn y quyệt miệng, trong lòng cũng hơi hơi động đậy, không khỏi nhớ tới Thần gia tiểu thiếu gia mà mình từng mê luyến, cũng thích mặc bạch y, cũng có dung nhan thanh tú khuynh thành, cái không giống chính là người kia quanh thân luôn có khí chất linh động hoạt bát, cùng với tiểu sử đại phu ngơ ngác trước mắt này thực không giống, đáng tiếc nửa năm trước người kia cùng với Vân Sát Bảo bảo chủ Dạ Lan San thành thân, chính mình cũng chỉ có thể hoàn toàn chặt đứt nhớ nhung, nghĩ đến đây, trong lòng khó tránh khỏi có chút đau.
“Uy, ngươi không sao chứ?” Lãnh Tịch Chiếu thấy hắn đang êm đẹp mà tự nhiên ngốc lăng, vì thế lấy tay kéo lấy cổ tay hắn dò mạch:“ Độc của ngươi không có việc gì, uống tiếp hai thang dược thì tốt rồi.”
Tây Đằng Lâm phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn tính tế đang đặt trên cổ tay mình, trên mặt có chút ý cười trêu chọc.
Lãnh Tịch Chiếu mặt đỏ bừng, cuống quít buông ra.
Tây Đằng Lâm trong lòng cười thầm, nửa năm qua tranh đấu gay gắt, đã thật lâu chưa thấy qua người nào có thể đùa vui vẻ như vậy.