[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu
Chương 16 : Tâm động tình sinh
Ngày đăng: 09:37 18/04/20
Xe ngựa của Chu phủ dần tiến đến cửa chính đang rộng mở, bên trong xe ngựa lót một cái đệm mềm thật lớn, Lâm Hạo Phong để cho Gia Luật Thanh dựa vào, lại ở cái bàn con gần đó để lên chút điểm tâm cùng nước trà, mới xoay người ra khỏi xe ngựa.
Gia Luật Thanh tựa vào cái đệm, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt Lâm Hạo Dương, đáy lòng không khỏi cười khổ một tiếng, hai người bọn họ bộ dáng rõ ràng tương tự nhau, như thế nào cảm giác mang lại cho người khác lại khác xa như vậy, một người lanh nhạt như là băng tuyết trên Thiên Sơn, một người lại ấm áp giống như mặt trời trên thảo nguyên. Từ khi Cô Dương vương thành một khắc kia sụp đổ, Mạc Bắc lang cũng đã theo đó mất đi, bị sung quân lưu đày, sống trong cuộc sống mỗi ngày chịu tra tấn cùng vô tận khuất nhục, chính mình cũng từng chút một đem tâm tư kia tháo bỏ, tương lai, chờ mong, hy vọng, hạnh phúc, những điều tốt đẹp đều trở nên xa xôi hư ảo giống như trời xanh và bọt biển, phụ vương trước khi chết đã nói trăn trối kia làm cho chính mình ngay cả chết cũng trở thành hy vọng xa vời, nguyên tưởng rằng chính mình sẽ mãi giống như cái xác không hồn, cho đến ngày nào đó thật sự chống đỡ không nổi nữa, sau đó là có thể thản nhiên nhắm mắt lại, có thể không làm hổ thẹn Gia Luật gia tổ tiên, vốn đã xác định như vậy, tâm không còn, chỉ còn thân thể này thôi. Nếu không gặp được Lâm Hạo Phong, chính mình đại khái ngày đó sẽ bị đánh đến chết đi, nhìn ra cửa sổ xe ngựa, thấy thân ảnh Lâm Hạo Phong cưỡi ngựa, Gia Luật Thanh thì thào tự nói:“Ngươi không cần phải đối ta tốt như vậy, ngươi không cần thay Lâm Hạo Dương tạ lỗi, được làm vua thua làm giặc, ta thật sự cho tới bây giờ vốn không có hận qua Hạo Dương.”
Đoàn người ra khỏi thành không đến nửa canh giờ, chợt nghe phía sau có người đuổi theo, quay đầu thì thấy Chu Mộ cưỡi ngựa,vẻ mặt đầy lửa giận một đường rong ruổi mà đến.
“Ta hiện tại không rảnh cùng ngươi đánh nhau.” Chờ Chu Mộ đến trước mặt, Hứa Tư Đình vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn y.
Chu Mộ lỗ mũi hướng lên trời “Hừ” một tiếng:“Ai nói ta là đến cùng ngươi đánh nhau, vừa lúc ta muốn đi Tây Xuyên, ta muốn cùng nhau đi.”
Hứa Tư Đình lười cùng y so đo, giục ngựa tiếp tục đi phía trước, Lâm Hạo Phong cười vỗ vỗ bả vai Chu Mộ:“Đi như vậy, chờ ca ngươi trở về tìm không thấy ngươi phải làm sao bây giờ?”
Chu Mộ trừng mắt nhìn bóng dáng Hứa Tư Đình, nghiến răng nghiến lợi:“Hắn hại ta ở nhà bị mất mặt trước một đám gia đinh, ta có thể tha thứ cho hắn sao! Hận này không báo thì không phải quân tử, một ngày nào đó ta sẽ phế hắn!”
Nhĩ lực thật tốt Hứa Tư Đình nghe vậy cười lạnh, chỉ bằng ngươi – cái tay ăn chơi trác táng nhỏ bé?
Hai ba hôm sau, đoàn người đến Lũng Ngọc thành, nơi này có quặng sắt lớn nhất Thiên Lang quốc, bởi vậy tuy nói là ởTây Bắc nhưng cũng có nơi giàu có.
“Tại đây nghỉ ngơi một ngày, ngày mai ra lại xuất phát.” Lâm Hạo Phong nhìn một toà tửu lâu ven đường:“Hôm nay ở đây đi.”
“Mới giữa trưa, lại đi thêm một chút đi, tới chạng vạng thì đến toà thôn trấn đằng trước kia nghỉ ngơi.” Hứa Tư Đình tâm tâm niệm niệm muốn sớm trở về, thật không muốn thiếu gia bảo bối nhà mình tiếp tục bị Tây Đằng Lâm lưu manh kia chiếm tiện nghi nữa!
“Nắng chiều rất gắt, ta choáng váng đầu!” Lâm Hạo Phong trừng mắt liếc hắn một cái, tự mình nhảy xuống ngựa đem Gia Luật Thanh đỡ ra:“Tử Ninh chúng ta hôm nay tại đây nghỉ ngơi.”
Gia Luật Thanh xuống xe ngựa sau quay đầu nhìn Lâm Hạo Phong muốn nói lại thôi, Lâm Hạo Phong bị y nhìn có chút chột dạ, che dấu cười cười, mang theo y vào khách điếm.
“Lâm đại ca hôm nay sao lại thế này.” Hứa Tư Đình nhảy xuống ngựa nói thầm.
Chu Mộ chắp tay sau lưng hướng khách điếm đi:“Cái kia ai~, ta không có tiền a, ngươi trả thay ta đi!”
Hứa Tư Đình cắn răng, người này thực vô lại!
Lâm Hạo Phong thân thủ giúp đỡ Gia Luật Thanh làm cho y tựa vào đầu giường, tay trái nhẹ nhàng bóp lấy cái miệng của y cho nó mở ra, tay phải lấy thìa múc thuốc đưa đến bên miệng y, lại dùng nội lực buộc y nuốt xuống.
“Thực nhàm chán.” Chu Mộ thất vọng, bị Lâm Hạo Phong một cước đá văng:“Nhanh đi chuẩn bị xe ngựa!”
Bốn người chuẩn bị một đống lớn thức ăn cùng nước uống ở trong xe ngựa, ngày đêm thúc ngựa đi Tây Xuyên Hãn Nhai sơn.
Trên Hãn Nhai sơn, Lãnh Tịch Chiếu đang cùng Tây Đằng Ly chơi cờ.
“Ngươi lại thua rồi!” Lãnh Tịch Chiếu dễ dàng ăn luôn con cờ chủ chốt cuối cùng của Tây Đằng Ly, cười vui vẻ.
“Nga.” Tây Đằng Ly không yên lòng nhận thua.
“Ngươi làm sao vậy?” Lãnh Tịch Chiếu chớp chớp mắt nhìn Tây Đằng Ly, ngẫm nghĩ lại cười:“Có phải hay không vì Lâm đại ca sắp tới, cho nên ngươi hồi hộp a?”
Tây Đằng Ly nghe vậy cảm thấy có chút xấu hổ.
“Ta nói gì sai sao?” Lãnh Tịch Chiếu thấy sắc mặt y đột nhiên biến đổi, cảm thấy có chút sợ hãi.
Tây Đằng Ly cười lắc đầu:“Không có, ta là thật muốn gặp hắn …… Ngươi nói hắn trước kia có người trong lòng, là cô nương nha ai a, nói ta nghe một chút.”
Lãnh Tịch Chiếu ha ha cười:“Hắn thích không phải cô nương, người hắn thích là sư phụ ta!”
“Cái gì?” Tây Đằng Ly lắp bắp kinh hãi:“Vân Sát Bảo – Gia Cát Thiên Duyên?”
“Ân.” Lãnh Tịch Chiếu gật đầu:“Lúc ấy sư phụ ta vào hoàng cung giải độc cho lão tướng quân, thì cùng Lâm đại ca gặp mặt, đáng tiếc sư phụ ta trong lòng sớm đã có Đoạn phó bảo chủ, Lâm đại ca thương tâm đã lâu.”
Tây Đằng Ly có chút kinh ngạc, lại có chút vui sướng không nên lời, nguyên lai hắn cũng là thích nam nhân …… Trong trí nhớ người kia vẫn luôn có tiếng cười lang lảnh, cư nhiên cũng sẽ khổ sở.
“Ngươi thích Lâm đại ca nha?” Lãnh Tịch Chiếu bất thình lình hỏi.
Tây Đằng Ly nghe vậy cười, vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy cánh cửa tiền viện bị một cước đá văng, một thanh âm quen thuộc vang lên nổ tung ở đỉnh đầu:“Tiểu ngốc tử! Mau tới đây giúp ta nhìn xem y rốt cuộc là bị làm sao vậy!”