[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu
Chương 3 : Một đường hướng phía Tây
Ngày đăng: 09:37 18/04/20
“Ngươi có đói bụng không?” Hai người đi đến nửa đường, Lãnh Tịch Chiếu quay đầu hỏi Tây Đằng Lâm:“Phía trước chính là Tịch Chiếu cung của ta, muốn hay không đi vào dùng một chút điểm tâm? Ta còn có một chút Ô Long đông lạnh!”
Tây Đằng Lâm buồn cười nhìn y:“Vừa rời yến tiệc, lại ăn?”
“Vừa nãy chưa ăn bao nhiêu, liền có chuyện.” Lãnh Tịch Chiếu đô miệng than thở.
Nhìn y vẻ mặt chờ mong, Tây Đằng Lâm gật gật đầu:“Cũng được, bất quá ngươi giữ lại trà Ô Long đi, ta sẽ không uống trà, uống rượu Tây Bắc quen rồi, dù cho trà thượng hạng cho ta cũng là uổng phí thứ tốt.”
Lãnh Tịch Chiếu thấy hắn đáp ứng, vui tươi hớn hở xua tay:“ Sẽ không sao, ngươi biết cầm, cũng có thể biết trà, ta tự mình pha trà cho ngươi!”
“Ta biết cầm?” Tây Đằng Lâm nhọn mi.
“Ách……” Lãnh Tịch Chiếu ý thức được mình nói sai rồi nói, le lưỡi:“Vừa rồi lúc ta quấy rối, ngươi có nhíu mi ……”
Tây Đằng Lâm khóe miệng tràn đầy trêu chọc cười:“Cho nên nói ngươi lúc đánh đàn thì nhìn lén ta?”
Lãnh Tịch Chiếu mặt càng hồng, không nói, nghĩ rằng ta cũng chỉ có tài năng kia cho ngươi xem.
Tây Đằng Lâm thấy y ngốc hồ hồ, cười lắc đầu, cũng không trêu chọc y nữa.
Đến Tịch Chiếu cung, Lãnh Tịch Chiếu quả thực lấy trà cụ bắt đầu pha trà, Tây Đằng Lâm không lay chuyển được, lại không thể nói thẳng là mình ghét nhất chính là uống trà, chỉ phải ngồi ở một bên một khối tiếp một khối ăn điểm tâm, nghĩ rằng ngươi còn không sợ bị phá hư hảo trà của ngươi, ta nhiều nhất cũng coi như uống thuốc.
Lãnh Tịch Chiếu im lặng ngồi ở bàn trà bằng gỗ phía trước, trước mắt là Nghi Hưng Tử Sa trà cụ, dùng nước ấm súc qua, lại cẩn thận thả lá trà vào, trà cụ tốt nhất, lá trà tốt nhất, nước pha tự nhiên cũng phải chú ý, nước sông rất đục, nước giếng rất lạnh, chỉ có tự mình ra ngoài thành lấy nước suối chảy từ đỉnh núi mới là tốt nhất, nhất hướng nhị điểm tam mãn chén, một giai đoạn nhỏ cũng không dám qua loa.
Ngày mùa hè ánh nắng tà tà xuyên qua cửa sổ bằng gỗ khắc hoa bao trùm lên bạch y thiếu nên đơn bạc, nhuộm lên hắn một tầng vầng sáng màu vàng, mái tóc đen như mực ôn nhu tán trên vai, giống như loại gấm vóc tốt nhất Giang Nam, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, ngón tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng chuyển động, hơi nóng của nước trà lượn lờ dâng lên, trước mắt là hình ảnh quá mức im lặng cùng xinh đẹp, Tây Đằng Lâm đột nhiên có chút muốn biết, nước trà kia đến tột cùng là hương vị gì.
Cẩn thận đem nước trà rót vào chén, Lãnh Tịch Chiếu bưng lên đưa cho Tây Đằng Lâm:“Muốn hay không thử xem?”
Tây Đằng Lâm cười, cầm lấy chén trà, ngửa đầu uống sau đó ghé vào bên tai y nói nhỏ:“Cũng không tệ lắm.”
Lãnh Tịch Chiếu chỉ cảm thấy lỗ tai nóng bỏng, muốn đem tay mình rút về đến lại bị người kia chặt chẽ nắm lấy, không khỏi có chút sốt ruột:“Buông ra!”
“Vì cái gì muốn ta thả ra?” Tây Đằng Lâm khóe miệng giơ lên, chẳng những không có buông ra, ngược lại tay trái vung lên đem y ôm vào trong lòng:“Ngươi chính là thích ta đi, bằng không mấy ngày nay tại sao lại vụng trộm đến Mộ Hoa cung lại không dám vào, lại nhìn lén ta, ngươi cho là ta không biết?”
“Ta……” Lãnh Tịch Chiếu nghẹn lời, cũng không biết nên nói cái gì, vừa xấu hổ lại ủy khuất, trong mắt ngập nước.
“Không cười! Ta cái gì cũng……” Lãnh Tịch Chiếu một câu chưa nói xong, liền cười đến ngồi xổm xuống:“Không thấy……”
Đứng một bên, Lâm Hạo Dương vô lực, ngồi xổm xuống xoa xoa đầu y:“Cười đủ chưa? Tìm chúng ta có chuyện gì?”
Lãnh Tịch Chiếu ngửa đầu chớp chớp mắt, mặt có chút đỏ.
Hoa Thiên Lang nhìn ra nguyên nhân, cố ý hỏi y:“Có người trong lòng? Cô nương nhà ai?”
Lãnh Tịch Chiếu gật đầu lại lắc đầu:“Ta nghĩ muốn đi Tây Bắc.”
“Được!” Hoa Thiên Lang một ngụm đáp ứng:“Ta phái hai ngàn tinh binh theo hộ tống ngươi.”
“Ngươi cũng không hỏi là ta đi đâu a?” Lãnh Tịch Chiếu vẻ mặt nghi hoặc.
“Hạo Dương sớm nói với ta ……” Hoa Thiên Lang nói một nửa lại dừng, che dấu sờ sờ cằm:“Ách…… Ta là nói vừa lúc ta cũng muốn phái người đi Tây Đằng gia tộc nhìn xem, hai tháng sau chính là sinh thần Tây Đằng vương , ngươi vừa lúc đại diện trẫm đi đưa lễ vật.”
“Ngươi cho ta đi Tây Đằng gia?” Lãnh Tịch Chiếu trong lòng hoan hô nhảy nhót:“Tốt, ta đi!”
Hoa Thiên Lang nhìn vẻ mặt vui mừng của Lãnh Tịch Chiếu, thân thủ xoa xoa đầu của y, nghiêm mặt nói:“Tây Đằng gia gần đây có chút hỗn loạn, nếu có người khi dễ ngươi, liền phái người trở về nói cho trẫm, còn có Tây Bắc quan viên ta cũng sẽ đối bọn họ ra lệnh, ân?”
Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, cười ngốc hề hề.
Hai ngày sau, Tây Đằng Lâm nghe xong thánh chỉ của Hoa Thiên Lang thì dở khóc dở cười, nhìn Lãnh Tịch Chiếu bên cạnh liền vô kế khả thi, nghĩ rằng tiểu ngốc tử này thật đúng là yêu thích mình không buông.
Tây Đằng Lâm lần này đến tiến cống cũng có dẫn theo nhân mã đầy đủ, nhưng mấy ngày trước đây đều bị thích khách giết khá nhiều, còn lại cũng không đến năm mươi người, còn Lãnh Tịch Chiếu bên này, Hoa Thiên Lang muốn cấp cho cha mẹ chồng tương của tiểu ngốc tử một ấn tượng tốt, chỉ là thọ lễ liền trang bị vài xe ngựa, hơn nữa hai ngàn hộ vệ, nhìn qua thật hoành tráng.
“Lãnh thiếu gia, dọc đường đi thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.” Tây Đằng Lâm vô lực ôm quyền.
Lãnh Tịch Chiếu cười tủm tỉm gật đầu.
Một bên Cống Đạt mắt trợn trắng, nguyên nghĩ sớm đi rời đi hoàng cung liền có thể thoát khỏi cái người mỗi ngày đều nhìn lén thiếu chủ nhà mình – tiểu đại phu, ai biết y thế nhưng lại theo đi Tây Đằng gia, thật đúng là sợ cái gì đến cái đó.
“Xuất phát!” Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ nhíu mày, giục ngựa, mang theo nhân mã chậm rãi ra khỏi thành, một đường hướng Tây Bắc rong ruổi mà đi.